VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 152

béo hơn họ. Cô có nên nói cho cô ta biết mình là một thám tử tư ? Không,
chẳng việc gì phải nói với một con người như thế này. Tốt nhất nên bỏ qua.

Bác sĩ Gulubane tới. Ông ta mặc một tấm tạp dề xanh lá cây – Chúa biết

nhiệm vụ kinh khủng ông ta đang làm là gì – và ông ta dường như khá vui
mừng khi bị quấy rầy.

“Vào văn phòng tôi”. Ông ta nói. “Chúng ta có thể nói chuyện ở đó”.

Ramotswe theo ông ta xuống hành lang dẫn tới một văn phòng nhỏ được
bầy cái bàn trống trơn, chiếc điện thoại, và cái tủ đựng hồ sơ màu xám méo
mó. Nó giống như văn phòng của một viên chức, và chỉ có những quyển
sách y khoa trên cái giá không dùng để làm gì.

“Như ông biết”, cô bắt đầu, “tôi là một thám tử tư”.
Bác sĩ Gulubane nở một nụ cười tươi. Ông ta thực sự vui vẻ, cô nghĩ vậy.

“Cô sẽ không yêu cầu tôi nói về bệnh nhân của mình”, ông ta nói. “Thậm

chí khi tất cả họ đã chết”.

Cô hùa vào câu nói đùa. “Đó không phải là điều tôi muốn”, cô nói. “Tất

cả điều tôi muốn ông làm là nhận dạng vài thứ giúp tôi. Tôi có mang theo
đây”. Cô lấy ra chiếc phong bì và dốc những thứ bên trong lên mặt bàn.

Ngay lập tức bác sĩ Gulubane tắt nụ cười và nhặt mẩu xương lên. Ông

ngó nó qua kính đeo mắt.

“Đốt xương ngón tay thứ ba” ông ta nói khẽ. “Trẻ con. Tám tuổi. Chín

tuổi. Khoảng tầm đó”.

Ramotswe có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
“Người

“Tất nhiên”, bác sĩ Gulubane nói. “Như tôi nói, nó là của một đứa trẻ.

Xương của người lớn sẽ lớn hơn. Cô có thể nhận ran gay khi nhìn. Một đứa
trẻ khoảng tám hoặc chín tuổi. Có thể lớn hơn một chút.”

Ông bác sĩ bỏ mẩu xương xuống bàn và nhìn săm soi Ramotswe.
“Cô lấy nó ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.