VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 31

Tôi đã lấy vợ được ba năm dù cho chúng tôi gặp nhau rất ít kể từ khi kết

hôn. Tôi từ Johannesburg về thăm nhà khoảng một tháng một năm một lần,
và đó là tất cả khoảng thời gian chúng tôi sống cùng nhau. Sau chuyến
thăm cuối cùng vợ tôi mang thai, và con gái bé nhỏ của tôi ra đời trong khi
tôi vẫn ở xa. Bây giờ tôi đã được gặp con bé. Vợ tôi bế con đón tôi ở bến
xe buýt. Cô ấy đứng đó với đứa con trên tay. Với tôi, đứa con giá trị hơn tất
cả vàng lấy được từ các khu mỏ ở Johannesburg.

Precious giống mẹ, một phụ nữ béo tốt. Con bé chơi trong sân bên ngoài

ngôi nhà và cười vang mỗi khi tôi bế nó. Tôi có một con bò cái cho sữa tốt,
và tôi giữ nó cho Precious. Chúng tôi cũng cho con bé uống nhiều xi-rô và
ăn trứng hàng ngày. Mọi người nói con bé là đứa trẻ xinh đẹp nhất ở
Bechuanaland và có nhiều phụ nữ ở cách hàng dặm tới ngắm và bế con bé.

Sau đó vợ tôi, mẹ của Precious qua đời. Chúng tôi sống ở ngoại ô

Mochudi và vợ tôi đi từ nhà tới thăm bà cô của mình sống ở gần đường xe
lửa Francistown. Cô ấy mang thức ăn tới đó vì bà cô đã quá già để tự chăm
sóc bản thân và bà ấy chỉ có một đứa con trai bị bệnh không thể đi xa được.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Người ta nói rằng vì có một cơn bão

và có sét nên cô ấy bỏ chạy mà không nhìn mình đang chạy về đâu. Nhưng
cô ấy đã chạy trên đường xe lửa khi chuyến tàu từ Bulawayo chạy tới và
đâm vào cô. Người lái tàu rất ân hận nhưng anh ta hoàn toàn không nhìn
thấy cô ấy, có lẽ đó là sự thực.

Người em họ của tôi tới chăm sóc Precious. Cô ấy m cho con bé, đưa nó

tới trường và nấu ăn. Tôi quá đau buồn, và thầm nghĩ: Giờ đây tôi chẳng
còn gì trên cuộc đời này ngoài Precious và đàn gia súc. Trong sự đau khổ,
tôi đi ra chuồng nhốt gia súc để kiểm tra chúng và trả tiền cho những cậu bé
chăn gia súc. Bây giờ tôi có nhiều gia súc hơn và thậm chí tôi còn nghĩ tới
việc mua một cửa hàng. Nhưng tôi quyết định đợi và để cho Precious mua
cửa hàng sau khi tôi chết đi. Hơn nữa, bụi của các hầm mỏ đang tàn phá
lồng ngực tôi, và tôi không thể đi nhanh hay nâng đồ vật.

Một ngày trên đường về nhà từ chuồng gia súc tôi đã đi trên con đường

chính nối Francistown với Gaborone. Đó là một ngày nóng rực và tôi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.