VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 1144

Tiểu Dật Nhi vừa thông minh lại trưởng thành sớm, nhưng chung quy

vẫn chỉ là một hài tử.

Tiểu Dật Nhi đã nghe rất nhiều người nói qua, phụ thân bị phán định

bị giam cầm chung thân, vĩnh viễn sẽ không được quay về nhà, tuy nhiên,
hắn vẫn rất quật cường không tin.

Hắn còn chờ cha về, dạy hắn cách phân biệt dược, dạy hắn cách xem

bệnh cứu người.

Hàn Tòng An mặc bộ áo tù lam lũ, tóc dài hỗn độn, một thân chật vật.

Hắn nhìn tiểu nhi tử trong lòng ngực, hốc mắt thâm lõm đều không nhịn
được đỏ một vòng, hơi hé miệng, nhưng lại không biết trả lời nhi tử như thế
nào.

Hàn Vân Tịch xem một màn này vào trong mắt. Từ trước đến nay, yêu

hận rõ ràng. Lần đầu tiên nàng cảm thấy áy náy đối Hàn Tòng An.

Không, chính xác mà nói, một phần cảm giác áy náy này là hướng về

tiểu Dật Nhi. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào nàng cũng phải
che chở cho tiểu Dật Nhi bình bình an an, thuận thuận lợi lợi lớn lên.

Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ cũng đột nhiên hô to một tiếng, "Phụ thân",

ngay sau đó cũng lao đến. Hàn Nhược Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.

Nghi thái phi vốn còn có chút động tâm bởi sự chân thật và non nớt

của tiểu Dật Nhi, vừa nhìn thấy bộ dáng Hàn Ngọc Kỳ cùng với Hàn
Nhược Tuyết giả mù sa mưa, lập tức bực bội không rõ ngọn nguồn, mất
kiên nhẫn lạnh giọng, "Hôm nay bổn cung tới là giúp Hàn gia chủ trì công
đạo, không phải tới để xem người một nhà các ngươi đoàn tụ"

Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ và Hàn Nhược Tuyết đều bị dọa sợ, lập

tức thối lui, nhưng tiểu Dật Nhi vẫn ôm chặt cha không hề buông tay, sợ
cha lại bị mang đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.