Hoàng hậu cùng Nghi thái phi đều đang chờ trước cửa phòng Trường
Bình công chúa, thấy Hàn Vân Tịch tự mình mang dược tới, hoàng hậu đại
hỉ, "Chính là dược này đúng không?"
"Đúng vậy." Hàn Vân Tịch gật đầu.
Hoàng hậu tự mình mở cửa, nhưng không đi theo vào, còn muốn cản
Nghi thái phi lại, "Thái phi nương nương, bên trong đều là mùi thuốc,
Trường Bình sợ gió, nên mấy ngày nay không mở cửa sổ, chúng ta vẫn nên
ở bên ngoài chờ đi."
Nghi thái phi chính là người có thói ở sạch, lúc này hơi thở cũng ngửi
được mùi vị không tốt, nàng ngừng bước, "Cũng tốt."
Cố thái y tất nhiên là đi theo vào, để lại hoàng hậu cùng Nghi thái phi
hai người ở ngoài phòng chờ đợi.
Nói là có thể trị, nhưng trị tốt hay không cuối cùng vẫn còn phải xem
hiệu quả trị liệu. Hoàng hậu rất khẩn trương, đặc biệt là Nghi thái phi tiến
cung với lòng kiêu ngạo đương nhiên cũng có chút thấp thỏm.
Ai ngờ, cư nhiên chờ đợi đến nửa canh giờ(1h), rốt cuộc, hoàng hậu
ngồi không yên.
"Người tới, đi vào nhìn một cái xem chuyện thế nào."
Nghi thái phi hơi nhíu mày, nghĩ thầm, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch,
bổn cung hôm nay tới là để lên mặt, nếu ngươi làm bổn cung mất mặt ở
trong cung, chờ khi trở về bổn cung sẽ tuyệt đối không phải để ngươi nhịn
đói mấy ngày mấy đêm đơn giản như vậy!
Cung nữ thực sự rất sợ bị lây bệnh, lại không thể không đi vào, ai ngờ,
đang muốn đẩy cửa đi vào, cửa lại từ bên trong mở ra.