VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 336

Nàng giật giật, thấy Long Phi Dạ không có phản ứng, lá gan liền lớn

lên, cánh tay duỗi đến vòng ra sau lưng hắn, hoàn toàn chuyển sang một
bên, đem đầu chôn ở trên người hắn.

Cái này, cuối cùng là hoàn toàn ấm áp.

Nói không khẩn trương là gạt người, nàng cứng đờ một hồi lâu, thấy

Long Phi Dạ trước sau không có ý kiến, lúc này mới chậm rãi thả lỏng,
hưởng thụ ấm áp.

Long Phi Dạ mắt nhìn phía trước, duy trì tốc độ bay, nhưng mà, đường

cong lãnh nghị nơi khóe môi kia của hắn cũng không biết khi nào thì cong
lên, tựa như khinh thường nàng là đồ nhát gan, lại tựa như bối rối khi nàng
lớn mật. Mắt đen thâm thuý của hắn, thần bí mà mê người, khiến người khó
nắm bắt.

Hắn mang theo nàng, nhảy qua những nóc nhà và những bức tường,

trèo đèo lội suối. Nàng chỉ cảm nhận được gió gào thét qua đi bên cạnh, đối
với hết thảy hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí, bất tri bất giác có cảm
giác mệt nhọc, trong mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Chỉ đến khi Long Phi Dạ mang theo nàng rơi xuống đất, đứng trên mặt

đất, nàng mới thanh tỉnh lại. Từ trong lòng ngực hắn thò đầu ra, phát hiện
chính mình đang đứng trên một vách núi cao cao, lúc này, đúng là sáng
sớm.

Long Phi Dạ nhìn xuống dưới, "Ngươi có thể buông tay."

Ách...... Nàng sửng sốt, lúc này mới phát hiện gia hỏa này đã sớm

buông nàng ra, mà tay nàng không biết từ khi nào thì ôm lấy phía sau eo
hắn!

Hàn Vân Tịch mặt đỏ lên, giống như bị điện giật vội vàng thu hồi cánh

tay, từ trong áo choàng to rộng của hắn tránh thoát ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.