Hàn Tòng An lại cười, "Hàn gia nếu thua ở trên tay lão phu, lão phu
cần gì cái mạng này? Lão phu chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội với liệt tổ liệt
tông!"
Hàn Vân Tịch cũng không để trong lòng, trong mắt nàng, Hàn Tòng
An cũng không có dũng khí tự sát. Nhưng ai biết, Hàn Tòng An vừa dứt
lời, cư nhiên xoay người, đột nhiên hướng đầu về vách tường một bên lao
tới!
Thấy thế, Hàn Vân Tịch lập tức kinh ngạc, "Không cần!"
Hàn Tòng An nếu chết thật, nỗ lực của nàng mấy ngày nay đều uổng
phí nha, nàng chạy đi đâu để tìm ra chân tướng a?
Nhưng mà, một câu "không cần" của Hàn Vân Tịch, cũng không thể
ngăn Hàn Tòng An lại, hắn thật sự nghiêm túc, sau va chạm lập tức đầu rơi
máu chảy, lúc này, vẫn muốn tiếp tục đâm!
Hàn Vân Tịch kinh ngạc, có vẻ như nàng đã nhìn lầm lão đông tây này
rồi, sứ mệnh gia tộc thật sự như là ăn sâu bén rễ từ đáy lòng của hắn.
"Được, ta đáp ứng ngươi!" Hàn Vân Tịch lớn tiếng nói.