Bất kể Hàn Ngọc Kỳ có gan tày trời, cũng không dám thật sự động tay
động chân trên người nàng nha, rốt cuộc, dù nàng vô dụng, cũng là Tần
Vương phi!
Hàn Ngọc Kỳ có thể mở miệng cuồng ngôn, nói năng lỗ mãng, nhưng,
thật sự muốn động thủ lục soát nàng, đừng nói ông ngoại hắn là Lại bộ
thượng thư, cho dù ông ngoại hắn là hoàng đế, Long Phi Dạ cũng tuyệt đối
sẽ không để yên!
Điều này liên quan đến phẩm giá và danh dự của một người nam nhân.
Mặc kệ nói như thế nào thì Hàn Vân Tịch vẫn là Tần Vương phi, Long
Phi Dạ có thể vĩnh viễn không chạm vào nàng, cũng tuyệt đối không cho
phép bất kỳ nam nhân nào động thủ.
Vật mơ ước tha thiết ở ngay trước mắt, lại không chiếm được, Hàn
Ngọc Kỳ tức giận đến nỗi ngực đều thở phập phồng.
"Hàn Vân Tịch, chìa khóa nhà kho vì sao lại ở trong tay ngươi? Có
phải ngươi trộm hay không?" Hắn lạnh giọng chất vấn, hắn tuyệt đối không
tin phụ thân sẽ đem chìa khóa cho nàng.
Không nói đến phụ thân ghét nàng nhất, liền nói nàng là nữ nhi đã gả
ra ngoài, chỉ cần điểm này, nàng đã không có tư cách để kế thừa vị trí gia
chủ Hàn gia.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Ngọc Kỳ một cái, khinh
thường trả lời, nàng tự mình đỡ Hách Liên Tuý Hương ngồi dậy, thấp giọng
nói, "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có việc gì."
Hách Liên Tuý Hương cũng sợ hãi Hàn Vân Tịch tới mức không nhẹ,
lúc này đều có chút ngốc, chỉ là, rất nhanh nàng liền phục hồi tinh thần lại,
vội vàng cầu xin, "Vân Tịch, Vân Tịch! Ngươi cứu Dật Nhi đi, Vân Tịch, ta