Hàn Ngọc Kỳ ngồi xuống, không rảnh lo một thân chật vật, tròng mắt
hắn không chuyển nhìn chằm chằm xem Hàn Vân Tịch, sợ chìa khóa nhà
kho bay mất.
Tuỳ ý hắn nhìn xem nàng, Hàn Vân Tịch trấn an hài tử trong lòng
ngực.
Mặc dù ấm áp, Hàn Vân Dật vẫn gắt gao cắn chặt hàm răng, cả người
thần kinh căng thẳng căng lên, hắn nhận thức Hàn Vân Tịch, cũng nhìn ra
được Hàn Vân Tịch tới cứu hắn, nhưng, hắn không dám thả lỏng, hắn sợ
hãi một khi thả lỏng, hắn liền sẽ khóc.
Hắn sẽ không khóc!
Ở trong cái nhà này, mẫu thân được sủng ái nhất, nhưng cũng ẩn nhẫn
nhất, tuy rằng hắn cũng là nhi tử được cha sủng nhất, nhưng là, bắt đầu từ
khi còn nhỏ, bởi vì mẫu thân ẩn nhẫn, hắn nhận hết ủy khuất.
Hắn chưa từng khóc qua, lần này, hắn cũng không muốn khóc.
"Vân Dật, không có việc gì, đừng cắn răng, hãy thả lỏng được
không?" Hàn Vân Tịch ôn nhu khuyên.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hàn Vân Dật, áp tay vào khuôn
nhỏ lạnh băng của hắn làm ấp nhiệt, nhưng, Hàn Vân Dật vẫn thờ ơ, tuy
rằng bóng dáng Hàn Vân Tịch ánh vào trong con ngươi trong vắt, nhưng,
hắn cũng không muốn nhìn nàng.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch vẫn có tính nhẫn nại tiếp tục khuyên.
"Vân Dật, ngoan, nghe lời, ngươi đã chảy máu."
"Không có việc gì, thả lỏng được không? Tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ bảo hộ
ngươi, bọn họ không dám làm gì nữa."