Lúc này, Từ phu nhân đang nâng Hàn Ngọc Kỳ bỗng xoay người lại,
ai biết, vừa nghiêng người, mông rơi xuống đất, Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên hô
to, "Đau...... Đau!"
Hắn giống như bị điện giật đột nhiên nghiêng người nằm xuống, nâng
mông khỏi mặt đất, ngay sau đó đẩy Từ phu nhân ra, hung hăng đáng sợ,
"Ngươi muốn đau chết ta a?"
Từ phu nhân thấy hắn đau đến nỗi khuôn mặt đều vặn vẹo, chính mình
cũng đau lòng vô cùng, quan tâm vô cùng, "Nương không phải cố ý, ngươi
không sao chứ! Còn đau không? Chúng ta trở về, nương tra dược cho
ngươi."
Nhưng mà, Hàn Ngọc Kỳ lại quay đầu trừng mắt nhìn hướng về phía
mọi người một bên, dữ dằn, "Cười cái gì mà cười, buồn cười thế sao?"
Lúc này, trừ bỏ Hàn Vân Tịch, tất cả mọi người đều ngừng cười, đặc
biệt là Thất di nương, nàng lập tức đưa mắt ra hiệu cho tiểu Dật Nhi, tiểu
Dật Nhi chỉ có thể mím miệng chịu đựng.
"Thực buồn cười nha, ha ha ha, ta đều cười đến đau cả bụng! Đại thiếu
gia, ngươi sao lại chưa từng trải qua bị đánh như vậy nha, mới vài cái đã bị
thương nặng như vậy?" Hàn Vân Tịch vui sướng.
"Ngươi!" Hàn Ngọc Kỳ suýt nữa bị tức chết, động tác thình lình lại
muốn nhào lên, Từ phu nhân vội vàng đè lại, "Ngươi chậm một chút! Chậm
một chút!"
Vừa bị nhắc nhở, Hàn Ngọc Kỳ mới bình tĩnh lại, một tay che mông,
một tay ấn tay Từ phu nhân, thật cẩn thận đứng lên.
Thân hình cao to hơn nữa béo phì, sự thận trọng này có vẻ đặc biệt
buồn cười, tóm lại, Hàn Vân Tịch chính là cười không ngừng, cười đến đau
cả bụng.