Tiểu Dật Nhi ở ngay bên cạnh Hàn Vân Tịch, nghẹn đã lâu, thấy Hàn
Vân Tịch cười thành như vậy, rốt cuộc cũng nhịn không được, "Xì" ra
tiếng.
Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ vừa mới đứng vững lập tức hướng mắt lạnh
nhìn qua, tức giận, "Hàn Vân Dật, ngươi dám chê cười bổn thiếu gia?"
Không làm gì được Hàn Vân Tịch, hắn vẫn có thể mắng Hàn Vân Dật
đi!
"Tuổi còn nhỏ, dám cười nhạo huynh trưởng, ngươi đúng là đồ không
có giáo dưỡng!"
Lời này vừa ra, Tiểu Dật Nhi lập tức an tĩnh, Thất di nương hạ thấp
đầu, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng. Làm trò trước mặt
mẫu thân mắng nhi tử không có giáo dưỡng, không thể nghi ngờ đây là một
loại vũ nhục.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia ánh sáng lạnh lùng, một tay
ôm Tiểu Dật Nhi, cười lạnh nói, "Dật Nhi, muốn cười thì cứ cười. Người đã
lớn như vậy, trưởng bối ở đây hắn cũng dám nói năng lỗ mãng, hắn cũng
xứng nói từ giáo dưỡng? Còn có nha, ngay cả đường cũng đi không tốt, ta
xem nha, nương hắn không chỉ không dạy hắn làm người như thế nào, ngay
cả đường đi cũng chưa chỉ giáo đâu! Thật là quá buồn cười! Nếu là ta nha,
sợ người chê cười liền chạy đi trốn, lẩm bẩm gì nha?"
Hàn Vân Tịch nói, lại cố tình cười ba tiếng "ha ha ha", nàng trêu chọc
khuôn mặt nhỏ của Tiểu Dật Nhi, "Tới, cười một cái tỷ xem!"
Có đại tỷ tỷ che chở, Tiểu Dật Nhi không sợ gì nữa, chậm rãi nhếch
môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp với Hàn Vân Tịch.
"Đúng rồi! Cười một cái, tâm tình sẽ thoải mái hơn nhiều!"