VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 144

- Này, đừng có rỡn trong phòng tôi ! - Brennan ngăn cản, - Tôi không muốn
máu dây ra khắp phòng. Dẫn nó đi !
Eddie nặng nề cố gượng đứng lên. Hắn hoàn toàn mất tinh thần khi Doogan
và O’Flagherty cặp nách hắn.
- Bảo họ dừng lại, - hắn la lên. - Tôi xin nói. Bảo họ đừng chạm vào người
tôi !
- Chờ một phút, các chú em, - Brennan đứng lên nói.
Hai người thám tử rời Eddie và nhìn hắn với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thất
vọng.
- Tôi xin nói, - Eddie nhắc lại và lấy tay xoa má xưng vù. - Đừng để họ
chạm vào người tôi.
- Chà, mày làm tao ngạc nhiên đấy ! - Brennan khoái chí cười lớn. - Tốt rồi,
các chú em, cứ đứng chờ ngoài hành lang. Nếu tôi thấy nó cần sự khích lệ
thì lại gọi các chú em vào.
Doogan giơ mu bàn tay quệt ngay mũi tỏ dấu khinh bỉ.
- Đại úy, cho tôi quại thêm một quả nữa nhé ? Có mỗi cú thôi à ? - gã cầu
xin và nắm chặt tay lại.
- Lúc này thì chưa. Có thể lát nữa.
Hai viên thám tử miễn cưỡng bước ra. Brennan nói :
- Ngồi xuống !
Eddie gục trên ghế đối diện với viên đại úy.
- Con nhỏ Blandish có ở trong Câu lạc bộ không ?
Eddie liếm môi.
- Ông đại úy, lời đề nghị của ông vẫn còn đấy chứ ? Ông có thể thu xếp để
tôi không bị đưa vào phòng hơi ngạt không ?
- Tao vẫn giữ ý kiến đó. Con nhỏ có đấy không ?
- Có.
- Làm sao chúng tao có thể vào được ?
Eddie ngần ngừ một giây rồi phải thú thật :
- Thưa ông đại úy, cô ta chết rồi... Tôi không thể nào ngăn cản được...
Chính Măng... Bà buộc Doc phải khử cô ta.
Fenner và Brennan nhảy nhổm trên đôi chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.