VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 167

James Hadley Chase

Vành Khăn Cho Em

Dịch giả: Nhật Tân

Chương Năm ( Kết)

V

Cô Blandish bước xuống thang gác trong khi hai tràng tiểu liên ngắn nổi
lên, cô hiểu Grisson đã chết. Hoàn toàn rối trí, cô núp trong một góc tối
nhất, ngồi trên một chiếc thùng gỗ úp sấp, thật xa nơi có tiếng nói xôn xao
ở bên ngoài. Cô lo sợ lát nữa phải chường mặt ra ngoài và đương đầu với
ánh mắt tò mò của những người giải thoát cô.

Fenner không thấy được cô ngay. Anh đứng ở ngưỡng cửa đưa mắt tìm
kiếm và khi đã quen với bóng tối mờ mờ anh mới nhìn thấy cô Blandish.
Anh dừng lại trước cô vài mét, chậm rãi nói:
– Chào cô. Tôi là Dave Fenner. Cha cô đề nghị tôi đưa cô về nhà lúc nào cô
sẵn sàng nhưng cũng không vội lắm. Bây giờ cô được tự do. Cô cho biết
cần gì tôi sẽ lo.

Anh thấy cô hơi tươi tỉnh, hết sức tránh không đến gần cô hơn nữa. Cô như
một con thú nhỏ bị săn đuổi, khiếp hãi, sằn sàng hoảng sợ trước một cử chỉ
nhỏ nhặt bất ngờ nào. Anh nói tiếp:
– Theo ý tôi, tốt hơn hết là tôi đưa cô đến một khách sạn thật yên tĩnh để
nghỉ ngơi. Ở đó cô thay quần áo và sau đó nếu đồng ý, tôi sẽ đưa cô về nhà.
Tôi giữ cho cô một căn phòng trong một khách sạn gần đây. Không có ai
làm phiền cô. Những tay phóng viên chưa biết chuyện này. Người ta không
quấy rầy cô. Tôi đưa cô vào khách sạn theo lối cửa sau và lên thẳng buồng.
Cô có hài lòng không?
Cô chăm cú nhìn anh trong vài giây rồi thì thầm:
– Vâng.
– Bên ngoài có một ông bác sĩ. Ông ta rất nhã nhặn, muốn làm quen với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.