VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 48

- Ờ...
- Khá quá ! Nó làm gì vậy ?
Eddie đến phòng trước mặt, vặn nắm cửa đẩy vào. Phòng tối thui, hắn lắng
tai nghe và vào hẳn bên trong bật đèn. Hắn nín thở. Một người to con nằm
dài trên sàn, đầu có một lỗ thủng còn chảy máu. Eddie không cần bước tới
cũng đủ biết gã chết rồi.


IV


Măng nghiền ngẫm những ý nghĩ tới lui một lúc thật lâu. Doc nhìn vẻ mặt
mụ biết không nên mở lời. Lão chỉ chốc chốc ngước nhìn mụ rồi tự hỏi
xem mụ nghĩ gì. Cuối cùng lão không nhịn được nên dè dặt lên tiếng :
- Có chuyện rắc rối à, Măng ?
- Doc, để tôi yên.
Doc nhún vai, bước ra ngoài ngồi trên lan can. Cuối cùng Măng vụt đứng
dậy, có vẻ quyết định. Mụ lấy một ống cao su đặc rồi bước lên thang. Mụ đi
dọc hành lang đến căn phòng phía trước mở cửa. Căn phòng nhỏ bé, cửa sổ
bị đóng đinh, bên trong chỉ có một cái giường, một cái ghế và tấm gương
treo trên tường. Tấm thảm xơ xác, bẩn thỉu.
Măng khép cửa nhìn cô Blandish đang ngồi trên giường, mắt mở lớn sợ sệt.
Mụ ngồi xuống, chiếc giường cót két, xẹp lại vì sức nặng.
- Tao có chuyện muốn nói. Có khi nào mày bị cái này đập vào người không
? ( Mụ giơ ống cao su ra ).
Cô Blandish lắc đầu. Cô vừa mới ngủ dậy và khi Măng bước vào, cô tưởng
là cơn ác mộng vẫn còn. Mụ già nói : “ Đau lắm ”. Mụ đập một cái vào đầu
gối cô. Tấm đắp làm giảm bớt một phần cú đập nhưng dù sao vẫn có hiệu
quả. Cô Blandish tỉnh hẳn, chồm dậy trên giường, tay nắm lại, giận dữ, thở
hồng hộc.
- Bà chớ có làm vậy nữa.
Măng Grisson cười nhạo, hàm răng trắng như răng sói, trông giống lạ lùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.