VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 57

- Mày nói gì thế ?
- Thì đó. Phòng tao ở kế bên, thấy Doc đi vào tay cầm ống tiêm. Và Slim
nữa, hắn lẻn vào đêm qua từ 11 giờ đến 4 giờ sáng.
Eddie tung chăn qua bên.
- Cái gì ... Ống tiêm à ?
Hắn mặc vội áo quần hỏi tiếp :
- Slim ! Cái thằng chó chết ấy để mắt tới con nhỏ à ?
- Tao không biết nhưng Măng rên lên khi tao nói tới con nhỏ.
- Để tao bảo nó, - Eddie nói, - Nếu Slim muốn chữa tật tự ti của nó với con
nhỏ thì tao không chịu đâu. Dù sao cũng phải có giới hạn chứ ! Quá lắm rồi
!
- Không hiệu quả đâu, Eddie. - Woppy lo lắng chen vào. - Măng không
bằng lòng đâu. Mày đừng xía vô.
Eddie không quan tâm bảo Flynn :
- Mày trông chừng cầu thang hộ tao. Nếu thấy Măng lên thì báo.
Eddie lấy lược chải đầu, thắt lại cà vạt rồi bước đến phòng cô Blandish.
Chìa khóa ở trong ổ, hắn xoay một vòng và bước vào, cô Blandish nằm trên
giường, đắp tấm chăn nhìn chăm chút lên trần. Eddie khép cửa đến bên
giường.
- Chào cô nhỏ, khỏe không ?
Cô Blandish không đáp, mắt vẫn nhìn lên trần. Eddie để tay lên vai cô lắc
nhẹ.
- Thức dậy đi. Chuyện gì thế ?
Cô quay mặt lại, đôi mắt không hồn, con ngươi mở lớn rồi lầm bầm : đi đi.
Hắn ngồi lên giường.
- Cô biết tôi. Tôi là Eddie. Thức dậy đi. Chuyện gì xảy ra cho cô thế ?
Blandish nhắm mắt lại rồi một lúc sau mới lên tiếng, giọng đều đều như
con đồng :
- Tôi chỉ muốn chết thôi. Hình như chết rồi thì sẽ không thấy chuyện gì là
quan trọng cả. ( Lại im lặng một lát, Eddie nhíu mày nhìn cô, nghe tiếp ).
Những giấc mơ... kinh khủng. Có một người đàn ông đi đến, có dáng như
người thật nhưng không hẳn như vậy. Cao, gầy ốm, hôi hám. Hắn đứng bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.