VANINA VANINI - Trang 28

- Em sao thế, Vanina? Hôm nay em kì quặc làm sao ấy, - chàng nói.

Rồi Missirilli nghĩ sang việc khác và rời mắt khỏi nàng.

Trưa hôm sau nàng đánh bạo nói với chàng:

- Vậy là lại thêm một hội kín nữa bị khám phá. Em nghĩ rằng các anh sẽ
được sống yên ổn một thời gian.

- Rất yên ổn, - Missirilli thốt lên với một tiếng cười mỉa mai khiến nàng run
rẩy.

Vanina quyết định đi vào làng San Nicolô gặp một viên Linh mục có lẽ là
do thám của phái Dòng Tên. Đến bữa ăn chiều vào lúc bảy giờ, nàng trở về
thì thấy căn phòng mà nàng giấu người tình giờ trống trơn. Hoảng hốt,
Vanina chạy đi tìm chàng khắp lâu đài, nhưng vẫn không thấy. Tuyệt vọng,
nàng quay về phòng và chỉ lúc đó mới thấy trên bàn một mẩu giấy, nàng
đọc:

- “Anh đi để tự trao mình vào tay quan Khâm sai. Anh đã đánh mất niềm tin
vào sự thành công của sự nghiệp các anh: đến cả trời cũng chống lại các
anh. Ai đã phản bội các anh? Có lẽ là cái tên khốn khiếp đã nhảy xuống
giếng. Cuộc sống của anh bây giờ không còn cần thiết cho tổ quốc Italia bất
hạnh nữa, và anh không muốn để các đồng chí vì thấy chỉ một mình anh
không bị bắt mà nghĩ rằng anh đã phản bội họ. Vĩnh biệt em! Nếu như em
yêu anh, em hãy dành toàn bộ sức lực để trả thù cho các anh. Hãy trừng
phạt, hãy tiêu diệt kẻ phản bội hèn hạ, dù cho đó có là cha đẻ của anh!”.

Vanina buông mình xuống ghế gần như ngất lịm trong cơn đau đớn đến
cùng cực. Nàng không thể thốt lên một lời, không thể nhỏ ra một giọt lệ:
đôi mắt nàng cháy rực, ráo hoảnh.

Cuối cùng nàng quỳ sụp xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.