VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 103

“Thu móng vuốt của anh vào, Vằn Đen”, Sao xanh điềm tĩnh rù.
“Tất cả các bộ tộc đều từng nói về lòng dũng cảm và trí thông minh của
Nanh Vàng. Sẽ có ích cho chúng ta khi nghe bà ta nói. Đi nào, chúng ta sẽ
mang bà ta về trại. Sau đó chúng ta sẽ quyết định làm gì với bà ta… và với
chân Lửa. Bà có đi được không?” bà hỏi Nanh Vàng. “Hay bà có cần giúp
đỡ?”

“Ta vẫn còn ba chân khỏe”, bà mèo xám sực lại, loạng choạn nhào
tới trước. Chân Lửa nhìn thấy ánh mắt Nanh Vàng đờ ra vì đau đớn, nhưng
dường như mụ ta quyết không để lộ bất cứ vẻ yếu đuối nào. Chú nhận thấy
một thoáng kính trọng nháng lên trên gương mặt của Sao Xanh trước khi
tộc trưởng bộ tộc Sấm quay đi và chậm rãi dẫn đường qua hàng cây. Những
chiến binh khác vào vị trí ở hai bên Nanh Vàng, và đội tuần tra rời đi, cẩn
thận giữ nhịp với tù binh cô độc của mình.

Chân Lửa và chân xám đi bên cạnh nhau ở cuối đoàn.

“Cậu có từng nghe nói về Nanh Vàng chưa?” chân Lửa rù rì hỏi
chân Xám.

“Chú chút ít. Rõ ràng là mụ chiến binh trước khi là lang y, một điều
thật bất thường. Tuy vậy, mình không thể tưởng tượng được mụ lại là kẻ cô
độc. Mụ ta đã sống cả đời ở bộ tộc Bóng Tối mà”.

“Kẻ cô độc là gì?”

Chân Xám liếc nhìn chú. “Kẻ cô độc là mèo không thuộc về bộ tộc
nào, cũng không được chăm sóc bởi Hai Chân. Vuốt Cọp nói rằng họ
không đáng tin cậy và ích kỷ. Họ thường sống quanh nơi ở của Hai Chân,
nhưng không thuộc về người nào và tự bắt mồi cho mình”.

“Chắc rồi mình cũng trở thành kẻ cô độc quá, khi Sao Xanh xử lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.