VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 115

của mụ, mặc dù sự hận thù vẫn dữ dội như thuở nào.

“Tôi đã từng sống với Hai Chân khi tôi còn nhỏ”, chân Lửa đáp lại
bình tĩnh.

“Mẹ mày là mèo kiểng à? Cha mày cũng là mèo kiểng?”

“Phải”. Chân Lửa nhìn xuống đất, cảm thấy sự oán giận phừng phực
trong lòng. Những thành viên trong bộ tộc của chú coi chú là kẻ ngoài cuộc
đã là đủ lắm rồi. Mắc gì chú cần phải trả lời mụ tù binh tanh rình này nữa.

Nanh vàng coi sự im lặng của chú là lời mời mọc để mụ tiếp tục
châm chích. “Dòng máu mèo kiểng không giống như dòng máu chiến binh.
Bây giờ tại sao mày không chạy về nhà với Hai Chân của mày thay vì chăm
sóc tao? Thật nhục nhã, khi bị quấy rầy bởi một mèo hạ đẳng như mày!”

Sự kiên nhẫn của chân Lửa trôi tuột hết. Chú gừ, “Nếu tôi mà sinh
ra là chiến binh thì bà vẫn cảm thấy bẽ mặt như thường. Bà vẫn xấu hổ cho
dù tôi là mèo cái cao quý từ bộ tộc của bà, hay là một mèo của Hai Chân xơ
xác đã ghìm mụ lăn ra đất”. Chú quất đuôi qua lại. “Vấn đề là bà phải tin
cậy vào bất cứ nèo nào mà bà cảm thấy nhục nhã như vậy!”

Nanh Vàng tròn mắt dòm chú, đôi mắt cam của mụ trợn trừng lên.


Chân Lửa tiếp tục một cách hung tợn: “Bà sẽ phải quen với việc
được chăm sóc cho đến khi bà đủ khỏe để tự chăm sóc mình, đồ bị xương
đầy hận thù!”

Chú dừng lời khi Nanh Vàng bỗng bật lên một tiếng hư, ngáp ngáo,
khò khè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.