VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 207

Erin Hunter

Vào trong hoang dã

Dịch giả: Hương Lan

Chương 17

Mặt trời cao đến rồi đi khi những con mèo đi ngang qua vùng đất săn cũ
của bộ tộc Gió. Sự im lặng nặng nề của họ chứng tỏ họ vẫn còn đau đớn
sau cuộc tỉ thí với đàn chuột cống. Chân Lửa cảm thấy như bị cào bị cắn
khắp người. Chú thấy chân Xám đi cà nhắc, thỉnh thoảng lại nhảy lò cò trên
ba chân để bảo vệ cái chân sau bị thương của nó. Nhưng chính Sao Xanh là
mèo khiến chú lo nhất. Tốc độ của bà đã chậm hơn rất nhiều, nhưng bà từ
chối dừng lại nghỉ. Vẻ cương quyết trên khuôn mặt tối sầm vì đau đớn của
bà cho chân Lửa biết rằng bà mong ngóng về đến trại bộ tộc Sấm biết
chừng nào.

“Đừng lo về bọn chính binh bộ tộc Bóng Tối”, bà meo qua hàm
răng nghiến chặt khi Vuốt Cọp dừng lại để hít ngửi không khí. “Hôm nay
ông sẽ không tìm thấy tên nào ở đây đâu”.

Làm sao bà có thể chắc như vậy? chân Lửa tự hỏi.

Họ thận trọng đi xuống sườn đồi dốc đá dẫn đến điểm Bốn Cây và
đi vào con đường quen thuộc dẫn về nhà. Đã quá trưa, và chân Lửa bắt đầu
khát khao nghĩ về cái ổ của mình, và sự trở giúp tận tình của mồi tươi.

“Mình có thể ngửi thấy mùi hôi thối của bộ tộc Bóng Tối”, chân
Xám xì xầm với chân Lửa khi chúng lê lết qua vùng săn bắt của bộ tộc
Sấm.

“Có lẽ gió thổi mùi chúng đến từ lãnh địa bộ tộc Gió”, chân Lửa
phỏng đoán. Chú ngửi thấy mùi, và những sợi ria của chú run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.