VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 25

cúng có hơn không? Cuộc sống của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều”. Gỉ Sắt meo.
“Có rất nhiều chủ nhà sẽ nhận mèo con như anh. Tất cả những gì anh cần
làm là ngồi ở chỗ họ có thể trông thấy anh và tỏ ra đã đói lả một hai
ngày…”

“Và họ sẽ cho tôi ăn những viên thức ăn trông như phân thỏ nhão
nhoẹt!” Chân Xám ngắt ngang. “Không đời nào! Tôi không nghĩ được cái
gì tệ hại hơn là làm một con mèo kiểng! Chúng chẳng là gì ngoài đồ chơi
của Hai Chân! Ăn những thứ chẳng giống thức ăn tí nào, ỉa trong một cái
hộp sỏi, chỉ thù mũi ra ngoài khi Hai Chân cho phép, đúng không? Đó
chẳng phải là cuộc sống! Ở ngoài này hoang dã và tự so. Chúng tôi muốn đi
đâu thì đi”. Nó kết thúc bài diễn văn bằng một cú nhổ nước bọt đầy kiêu
hãnh, rồi meo lên ranh mãnh. “Chừng nào anh chưa nếm được vị chuột mới
bị giết, chừng đó anh chưa sống. Anh đã bao giờ ăn chuột chưa?”

“Chưa”, Gỉ Sắt thú nhận, hơi hơi thủ thế. “Chưa thôi”.

“Tôi đoán là anh sẽ không bao giờ hiểu đâu”, chân Xám thở dài.
“Anh không sinh ra trong hoang dã. Cái đó rất khác. Anh cần phải sinh ra
với dòng máu chiến binh chạy trong huyết quản mới cảm nhận được gió
trong từng sợi ria của anh. Mèo sinh tỏng những cái ổ của Hai Chân không
bao giờ có thể cảm nhận được điều đó”.

Gỉ Sắt nhớ lại cái cảm giác chú cảm thấy trong những giấc mơ của
mình. “Không đúng!” chú bưởng bỉnh meo lên.

Chân Xám không đáp. Nó thình lình ngưng liếm giữa chừng, một
tay vẫn còn giơ lên, và hít hít không khí. “Tôi đánh hơi thấy mèo từ bộ tộc
tôi”, nó xuỵt soạt. “Anh nên đi đi. Họ sẽ không vui khi thấy anh săn mồi
trên lãnh địa của họ đâu”.

Gỉ Sắt nhìn quanh, thắc mắc làm sao mà chân Xám biết có con mèo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.