VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 96

“G-gao!” chân Lửa đau tới tận xương tủy, nhưng Nanh Vàng đã
cắm được móng vuốt và cố bấu thật chặt. Trọng lượng của con mèo bự vật
chú xuống đất.

Lưỡi chân Lửa nếm phải đất và phun ra một bụm những thứ lạm
xạm. “Pự!”

Chú vặn người thoăn thoắt để né hai cẳng sau đang đạp túi bụi và
những móng vuốt sắc đang cố rạch phần mềm dưới bụng chú của Nanh
Vàng. Lăn qua lộn lại, chúng cắn và xé nhau.

Một chút sau, chúng buông nhau ra. Chân Lửa giờ đang thở hồng
hộc để lấy hơi. Nhưng chú cảm nhận được Nanh Vàng đang yếu đi. Mụ
mèo đã bị thương tích đầy mình, và đôi cẳng sau hầu như không còn chống
đỡ nổi thân hình gầy nhẳng của mụ nữa.

“Đủ chưa?” chân Lửa gừ. Nếu kẻ xâm phạm chuồn đi thì chú sẽ để
cho mụ đi với một cú cắn cảnh cáo cho mụ nhớ đến chú.

“Không bao giờ!” Nanh Vàng hiên ngang độp lại. Nhưng cẳng chân
bị thương của mụ đã phản bội mụ và mũ ngã sụm xuống đất. Mụ gượng
đứng lên nhưng không được. Mắt mụ dại đi khi mụ rít rú chân Lửa. “Nếu
tao không đói và mệt thì tao đã xé mày ra thành bột chuột rồi”, miệng mụ
xoắn lại đau đớn và phẫn nộ. “Giết tao đi. Tao không ngăn mày đâu”.

Chân Lửa lưỡng lự. Trước giờ chú chưa từng giết một mèo nào. Có
lẽ trong lúc chiến đấu dầu sôi lửa bỏng, chú sẽ giết, nhưng còn lạnh lùng
giết chết mèo không khoan nhượng? Cái này rất khác.

“Mày còn chờ gì nữa?” Nanh Vàng mắng nhiếc. “Mày đang run lập
cập như một con mèo kiểng kìa!”
Chân Lửa đau nhói vì những lời của mụ. Phải chăng mụ đã ngửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.