VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 111

để bớt buồn là điều tốt, điều nên làm...
- Bác ăn đi để nguội...
Vừa nói nàng vừa bỏ củ cải và cà rốt xắt mỏng vào chén nước mắm.
- Bác nghĩ là bác may mắn...
Đang ăn Hương Điểm ngước lên nhìn khi nghe ông bạn già lên tiếng.
- May mắn cái gì hả bác?
- Nếu mà hôm đó xe của cháu không bị xẹp bánh thời giờ này hai bác
cháuu mình không ngồi ăn với nhau...
An Hóa ngừng lại nhìn cô bạn nhỏ giây lát mới cười tiếp.
- Phải thú thật là bác cũng thích nói chuyện với cháu ngay phút gặp mặt
đầu tiên... Thích cháu...
Nói tới đó An Hóa cảm thấy hồi hộp, băn khoăn và ngượng ngùng vì đã lâu
lắm anh mới nói ra lời tỏ tình với một người khác phái. Ý nghĩ tỏ tình làm
cho mặt của anh đỏ lên và người lâng lâng như đã uống mấy chai bia.
Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Cháu cũng thích nói chuyện với bác... Thích bác... Coi bác như là bạn...
- Đôi khi bác cũng nghĩ như vậy nhưng bác ngần ngại...
- Tại sao bác lại ngần ngại...?
An Hóa cười hớp ngụm bia xong mới trả lời câu hỏi của Hương Điểm.
- Bác già nên chậm chạp...
Hương Điểm nhăn mặt.
- Bác nên bỏ ý nghĩ mình già. Cái đó nó làm cho bác già hơn, già mau...
Sáu mươi chưa gọi là già mà...
Xoay xoay ly bia trong tay An Hóa chậm rãi lên tiếng.
- Sáu mươi chưa gọi là già vậy chừng nào người ta mới già?
An Hóa tủm tỉm cười hỏi. Còn Hương Điểm mặt hồng lên chắc tại vì uống
bia. Nhìn vào dĩa bánh xèo trước mặt nàng nói nhỏ và chậm.
- Nếu bác cứ nghĩ mình già thời một tuổi cũng đã già. Còn không nghĩ
mình già thời trăm tuổi vẫn trẻ như thường...
Đưa ly bia lên uống ngụm nhỏ nàng cười cười tiếp.
- Cháu nghĩ bác còn phong lắm mà...
Lắc lắc ly bia trong tay An Hóa cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.