VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 13

Chu Sa Lan

Vạt Nắng Sau Hè

Chương 2

Nắng tháng 6 chói chang. Gió mát từ mặt sông rộng bốc lên làm cho
Hương Điểm cảm thấy dễ chịu. Mỗi buổi chiều, bất kể xuân hạ thu đông,
trừ những ngày có tuyết rơi nhiều và hai ngày cuối tuần, nàng đều ra River
Park đi bộ. Đối với nàng, đi bộ có nhiều cái hay ho và bổ ích. Vừa là môn
thể dục lành mạnh, đi bộ còn là một hình thức an dưỡng tinh thần sau một
ngày làm việc mệt nhọc. Con đường chạy dọc theo bờ sông được nàng ưa
thích nhất vì mát mẻ, phong cảnh đẹp và không có đông người lắm.
Đang nhàn nhã tản bộ Hương Điểm hơi ngừng lại rồi mỉm cười thích thú.
Trên cái băng gỗ có một người đang ngồi im lặng nhìn ra dòng sông lặng lờ
nước chảy.
- Bác An Hóa…
Hương Điểm gọi nhỏ. An Hóa quay đầu lại. Cô gái hơi ngạc nhiên vì
thoáng thấy ánh mắt của ông ta long lanh như muốn khóc.
- Cháu đó à… Cháu làm gì ở đây?
- Dạ cháu đi bộ… Cháu ra đây đi bộ mỗi chiều… Còn bác làm gì ở đây?
An Hóa cười. Hương Điểm thấy nụ cười của ông ta thật buồn.
- Bác ra ngồi đây nhìn dòng sông…
Ngừng lại giây lát ông ta nói như để làm rõ ý câu nói của mình.
- Bác nhớ nhà nên ra đây nhìn dòng sông cho đỡ nhớ nhà…
Hương Điểm tự động ngồi xuống cạnh An Hóa. Nàng cũng nhìn ra dòng
sông rồi lát sau mới thở dài nhè nhẹ.
- Cháu qua Mỹ lúc cháu được bảy tuổi. Vì còn nhỏ nên cháu không nhớ
được nhiều. Cháu chỉ còn nhớ là nhà bà ngoại cất ở bên cạnh con sông nhỏ.
Buổi trưa tắm sông thật mát…
An Hóa quay qua nhìn Hương Điểm. Anh thấy một khuôn mặt thanh thú,
ánh mắt long lanh, cái trán rộng hơi gồ lên và nụ cười có pha chút gì tinh
nghịch.
- Quê ngoại của cháu ở Giồng Trôm. Bác biết Lương Hòa hôn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.