VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 14

An Hóa gật đầu cười.
- Như vậy con sông mà cháu nói là sông Bến Tre bởi vì làng Lương Hòa
nằm cạnh sông Bến Tre. Hồi trước năm 75 bác đi lính hải quân thành ra đi
nhiều nơi lắm. Sông Đồng Nai ở Biên Hòa, sông Sài Gòn, sông Lòng Tảo,
sông Nhà Bè, sông Vàm Cỏ Đông và Tây, sông Mỹ Tho, Ba Lai, Hàm
Luông, Cổ Chiên bác đều có đi qua…Nước mình sông rạch nhiều lắm đi
hoài cũng chưa hết…
- Vậy hả bác… Chắc tại vì bác đi nhiều nên bác mới nhớ con sông, mới
nhớ nhà hả bác?
An Hóa cười buồn khi nghe câu hỏi của Hương Điểm. Hơi gật đầu anh cười
nói.
- Có lẽ như vậy. Ngoài ra còn một lý do khác…
- Lý do gì hả bác?
Trước khi hỏi Hương Điểm thầm đoán đó là lý do cá nhân, nhưng nàng vẫn
muốn hỏi để thỏa mãn sự tò mò và cũng để có chuyện để nói với An Hóa,
một người mà ngay lần đầu tiên chuyện trò nàng sớm cảm nhận có cái gì
khác lạ không giống như những người bình thường mà nàng gặp gỡ hằng
ngày.
- Lý do cá nhân…
An Hóa trả lời úp mở như không muốn thố lộ tâm tình.
- Bác nói cho cháu nghe đi rồi cháu mời bác đi ăn kem. Đằng kia có chỗ
bán kem ngon lắm bác…
Câu nói của Hương Điểm làm cho An Hóa bật cười một cách vui vẻ.
- Bác có phải con nít đâu mà cháu đem kem ra dụ. Ăn kem không chưa đủ.
Ăn cơm tối nữa…
Hương Điểm gật đầu liền.
- Dạ ăn cơm tối. Đây là dịp để cho cháu cám ơn bác vá bánh xe của cháu.
- Hồi tháng 4 năm 75 bác đi có một mình còn vợ bác và hai đứa con bị kẹt
ở lại. Mấy năm sau vợ bác và hai đứa nhỏ vượt biên nhưng bị chết trên
biển. Từ đó bác sống một mình...
An Hóa ngừng nói có lẽ vì nghẹn lời.
- Cháu xin chia buồn với bác…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.