VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 15

Trong lúc nói Hương Điểm nhìn An Hóa. Nàng thấy ánh mắt của người
lính thủy già nua như mất hút vào dòng sông. Ánh mắt của ông ta thật
buồn.
- Từ đó tới nay bác sống một mình. Cứ mỗi lần nhớ nhà, nhớ vợ con, bác
lại ra đây nhìn dòng sông, nói chuyện với dòng sông. Bác có cảm tưởng
như bác gái đang chờ đợi…
Hương Điểm chợt đưa tay ra nắm lấy bàn tay của An Hóa và giữ chặt lại
như sợ ông ta sẽ nhảy xuống sông để quyên sinh. Ông ta cười buồn nhìn cô
gái.
- Cháu đừng có sợ. Bác không tự tử đâu…
Hương Điểm cười rụt bàn tay của mình lại rồi đứng lên.
- Đi bác… Cháu với bác đi ăn kem xong rồi mình đi ăn tối. Cháu đi bộ ba
dặm rồi cháu đói bụng muốn xỉu nè bác…
Thấy An Hóa vẫn còn ngồi yên nàng cười hăm he.
- Bác mà không đứng dậy là cháu sẽ bợ đít bác đó… Bác nghe chưa…
Hương Điểm cười hắc hắc như để che đậy ý nghĩ nào đó đã làm cho khuôn
mặt trắng xanh của nàng hồng lên. An Hóa chậm chạp đứng dậy. Nhìn cô
gái tuổi vào khoảng đứa con đầu lòng của mình ông ta thở hắt hơi dài.
- Đi ăn kem thời cháu trả tiền còn đi ăn tối thời bác trả tiền. Chịu hông?
Hương Điểm chưa kịp nói lời nào An Hóa chắc giọng.
- Chịu thời bác mới đi bằng không bác đi về nhà khò…
- Chịu… Bác nghiêm mà khó tính còn hơn ba của cháu nữa…
- Ba của cháu mạnh?
Hương Điểm nói với giọng buồn buồn.
- Dạ mạnh thời cũng mạnh nhưng yếu lắm…
An Hóa lẩm bẩm. Mặc dù anh lẩm bẩm song cô gái đi bên cạnh cũng nghe
được.
- Người quen lần lượt về lại với quê hương chỉ còn trơ lại mình… Biết bao
giờ mới tới phiên mình…
Ăn kem xong An Hóa hẹn bảy giờ tối sẽ lại nhà đón Hương Điểm đi ăn.
7 giờ tối. Nghe tiếng chuông reo nàng bước ra mở cửa.
- Bác vào nhà ngồi chờ cháu một chút…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.