VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 16

Hơi ngần ngừ giây lát rồi An Hóa cũng chậm rãi bước vào nhà của Hương
Điểm. Phòng khách nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ. Cách trang hoàng cũng
giản dị.
- Ba cháu đâu?
- Dạ ngủ…
- Cháu có bạn trai hay bồ bịch gì chưa?
Tiếng cười trong trẻo của Hương Điểm từ trong phòng ngủ vọng ra.
- Bác hỏi để làm gì. Bác đâu phải là ba của cháu đâu…
An Hóa cười nhỏ nói như để bào chữa cho thái độ và câu hỏi có hơi đi sâu
vào đời tư của cô cháu gái mới quen.
- Bác là bạn với ba của cháu cho nên nghe tin ổng đang bịnh hoạn bác cảm
thấy có bổn phận thay thế ổng tạm làm ba của cháu…
- Cám ơn…
Hương Điểm kéo dài hai tiếng cám ơn nhất là tiếng ơn với vẻ gì tinh nghịch
và chế diễu.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ ba mươi lăm… Có phải người ta nói ba mươi lăm là con dê phải hôn
bác…?
Tránh trả lời câu hỏi An Hóa lãng sang chuyện khác.
- Vậy à. Cháu lớn hơn đứa con út của bác hai tuổi. Nó sanh năm 77…
Hương Điểm ló đầu ra nhìn. Nàng thấy một ông già tóc lốm đốm bạc, mặc
cái áo sơ mi cũ đang cúi đầu nhìn xuống thảm. Tự dưng nàng liên tưởng tới
ba của mình. An Hóa cũng giống ba của nàng và nhiều người bạn của ba.
Tất cả đều có chung một điểm là sống với kỹ niệm và ôm ấp quá khứ. Đối
với họ quá khứ dù đẹp hay không đẹp, như cánh tay cụt hay cái chân cụt
hoặc vết thương trên thân thể vẫn còn gây nhức nhối dù thời gian ba mươi
mấy năm đã trôi qua. Gặp nhau họ chỉ ôn lại chuyện cũ, trong khi chuyện
hiện tại ở đây họ làm lơ hoặc có nói cũng chỉ là những lời bâng quơ trời
mưa trời nắng. Họ không muốn hội nhập vào đời sống dù con cái của họ có
đứa sinh ra và lớn lên ở đây. Họ không thể hội nhập vào xã hội này dù đôi
khi cháu nội ngoại lại là những đứa trẻ mang hai dòng máu Việt-Mỹ. Nàng
còn nhớ trong dịp Tết Nguyên Đán lúc nàng còn đang học trung học, ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.