VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 75

nhạc...
Nhìn ông bác già Hương Điểm lên giọng hăm he.
- Bác mà hổng ngâm thơ là cháu khỏi hát cho bác nghe...
Bị cô gái bắt bí An Hóa cười đùa.
- Chà... Đây là một đổi chác văn nghệ hả cháu...
Hương Điểm bật cười vui vẻ dù bị ông bác già nói móc.
- Bài thơ vừa rồi của bác tên gì vậy bác?
- Giữa nỗi nhớ và niềm đau...
- Nhớ gì vậy bác?
- Nhớ người...
- Đau gì vậy bác?
- Đau mình...
Hương Điểm bật cười vì câu trả lời của ông bác già. Chính An Hóa cũng
cười vì mẫu đối thoại giữa hai người.
- Cái gì ở giữa nỗi nhớ và niềm đau?

Nhìn ra ngoài trời đêm cô gái hỏi nhỏ. Câu hỏi có thể hỏi mình mà cũng có
thể dành cho người đối diện. An Hóa im lặng nhìn. Trước mặt anh là khuôn
mặt trẻ. Vầng trán rộng. Mắt tinh anh. Mũi cao. Miệng rộng. Người xưa có
nói " Đàn ông miệng rộng thời sang. Đàn bà miệng rộng tan hoang cửa
nhà... . Anh nghĩ câu nói này lỗi thời, không thích hợp, nếu không muốn
nói là không đúng. Anh đã thấy có những người đàn bà miệng thật rộng mà
tề gia nội trợ, là người vợ và người mẹ tuyệt vời. Anh cũng đã thấy có
nhiều người đàn ông miệng rộng mà không sang chút nào. Đàn ông miệng
rộng nên ăn to nói lớn thời đúng hơn. Điều mà anh nhận thấy là đàn bà hát
hay thời miệng phải rộng. Như cô gái đang đứng trước mặt mình. Ý nghĩ
kỳ cục này làm cho anh bật cười thành tiếng ngắn. Hương Điểm nhìn anh.
- Bác cười gì vậy bác?
An Hóa nói cho nàng nghe ý nghĩ của mình. Bật cười thánh thót nàng nheo
mắt nhìn ông bác già. Ánh mắt của nàng nửa tinh nghịch, nửa âu yếm khiến
cho An Hóa hồi hộp. Để tránh bị cuốn hút anh cười hỏi.
- Tới giờ mình đi ngủ chưa cháu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.