VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 76

Không xem đồng hồ Hương Điểm trả lời liền.
- Chưa... Mới 9 giờ mà ngủ gì bác...
- Người già như bác đi ngủ sớm lắm...
- Bác đâu đã già... Bác còn phong lắm...
Hơi mỉm cười An Hóa hướng mắt về nơi chiếc giường của người bạn đang
nằm thiêm thiếp. Tác giả của câu nói đó hiện giờ đang chống chọi với tử
thần, đang ở ngưỡng cửa của lằn ranh sống chết.
- Cháu nghĩ ba cháu...
Dù An Hóa không hỏi trọn câu nhưng Hương Điểm hiểu. Trầm ngâm giây
lát nàng thở dài.
- Cháu nghĩ không. Dường như ba cháu biết trước mình sẽ ra đi nên dặn dò
cháu nhiều chuyện lắm...
Tôn trọng chuyện riêng tư của người khác nên An Hóa không hỏi thêm
song Hương Điểm lại nói tiếp.
- Ba cháu có dặn là sau khi ông mất hãy thiêu xác rồi đem tro về Hương
Điểm. Ông muốn yên nghĩ tại nơi chôn nhau cắt rún của mình...
- Cháu sẽ về Việt Nam?
- Dạ không. Chị hai của cháu sẽ về...
An Hóa nhận xét trong lúc nói chuyện với mình Hương Điểm có chút gì
băn khoăn, như có điều gì muốn nói mà như không muốn nói ra với mình.
Tuy nhiên vì nghĩ đó là chuyện riêng của cô cháu gái nên anh không hỏi.
Thấy ông bác già có chiều mỏi mệt và buồn ngủ nên Hương Điểm cười lên
tiếng.
- Thôi mình về nhà ngủ nghe bác...
- Ủa mình không ngủ ở đây à?
Hương Điểm lắc đầu.
- Dạ không. Cháu sẽ nhờ cô y tá nếu có chuyện gì xảy ra cô ta sẽ gọi cho
cháu biết. Mình về nhà ngủ cho khỏe...
An Hóa gật đầu theo Hương Điểm ra cửa. Trong lúc chờ nàng tới phòng
trực để dặn dò anh nhìn hành lang vắng của bệnh viện. Không khí buồn
thảm. Sự chết lảng vãng đâu đây. Anh thở dài, cảm thấy mình già nua, mỏi
mệt và đơn chiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.