VỀ ĐÂU - Trang 113

Tôi không trả lời được câu hỏi ấy. Thì Quỳnh nói:
-Hãy đến những nơi nào người ta có thể tự tử.
Tôi nói:
-Nếu nó muốn tự tử, sao lại phải lên đây? Tôi nghĩ là cháu nó muốn trả thù.
Quỳnh nói:
-Có thể ông nói đúng. Nhưng liệu có trả thù được không? Và sau đó sẽ là
gì? Hoặc là bị giết, hoặc tự sát.
Sen nói:
-Con nghĩ rằng Trúc sẽ đi tìm cái chết. Chết ở đây không ai biết, không ảnh
hưởng tới gia đình.

Vậy là chúng tôi lên đường. Tôi chở Quỳnh, còn Sen thì chạy chiếc xe máy
của con trai tôi. Chúng tôi ra cầu Bình Lợi, nơi nổi tiếng vì những vụ tự tử.
Những cư dân quanh đó nói rằng trong vòng một tháng nay không có ai
gieo mình từ trên thành cầu xuống sông. Lại ra cầu Sài Gòn, rồi đến cổng
xe lửa. Đó là cuộc tìm kiếm vô vọng.

Trên báo cũng không có tin tức.

Cuối cùng chúng tôi đến công ty của Minh. Người bảo vệ công ty nói rằng
giám đốc đi nước ngoài.

Chúng tôi quyết định tới gặp Ba Trần. Ông vẫn nằm trên chiếc ghế dựa đan
bằng mây, người tóp khô, lọt thõm trong bộ pyjama kẻ sọc.
Ba Trần nói:
-Quỳnh à, đừng lo. Tôi biết hết mọi sự rồi.
-Thế bây giờ Trúc ở đâu?
-Rất may là trong cơn tuyệt vọng nó đã nghĩ đến tôi. Và nó đã về đây.
-Còn thằng Minh?
-Đã biến mất. Nhưng tôi không quan tâm đến nó nữa. Coi như nó đã chết.
Sen đứng lên, gọi:
-Trúc ơi! Trúc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.