VỀ ĐÂU - Trang 115

Đào Hiều

Về đâu

Chương 25

TRUYỀN GIỐNG

Minh hoàn toàn không có ý định tự tử nhưng hắn đã bơi ra khơi giữa đêm
tối. Hắn liều. Vì biển ban đêm hoàn toàn khác biển ban ngày. Ban ngày
biển là một quang cảnh, là sóng và nước, ban đêm nó là một cái hang tối
thui, lạnh lẽo và không bờ bến.

Bơi trong biển đêm giống như treo mình lơ lửng trên vực thẳm không đáy.
Có cảm giác “hỏng chân”, bên dưới là một cái hang vô tận, bạch tuột lượn
lờ, cá mập, rắn biển, thủy quái đang lùng sục.

Hắn muốn thử xem mình có sợ chết không. Và hắn đã sợ. Nhưng tại sao ta
lại phải sợ? Ta sắp tiêu rồi mà, còn sợ gì?

Rồi hắn lại sải dài ra khơi. Trong một lúc, hắn cảm thấy mất phương
hướng. Chung quanh đen kịt. Những ngọn sóng to như con quái thú lù lù
hiện ra rồi chụp xuống. Hắn rập rềnh trong cái lòng chảo mù mịt.

Hắn nằm ngửa trên mặt nước và chợt nhìn thấy sao lấp lánh đầy trời. Giống
hệt một bầy cú mèo đang giương mắt nhìn hắn. Và đợi hắn nói. Hắn gào
lên:
-Ta sắp chết rồi! Sắp tiêu rồi! Nghiệp chướng đã đến. Và chỉ mình ta chịu.
Tại sao lại chỉ mình ta?

Vương gia ơi! Ông là cha của tôi, nhưng tôi chưa hề biết mặt ông, chỉ nghe
nói rằng ông là một người có quyền lực bao trùm thiên hạ. Ông là ai vậy?
Ông là một con người hay một tập thể? Hay chỉ là một cái bóng, một nhân
vật ảo, một thế lực vô hình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.