the scene.)
Kevin Carter đã đọc được câu này và anh đã tự sát.
Trong giấc mơ, tôi vẫn gặp những đứa trẻ khóc. Trẻ khóc mọi nơi trên mặt
đất. Những đứa trẻ tàn tạ, khô rốc, đầy bùn đất và ruồi nhặng. Những đứa
trẻ không có tuổi thơ, không có tình mẫu tử. Những đứa trẻ không có gia
đình, không có một mái ấm để về. Chúng chỉ có những hang hốc, những
gầm cầu. Chúng chỉ có sự cô độc. Giống như một con chuột nhắt, như một
con chó hoang, con mèo lạc mẹ, kêu khóc trong rét mướt. Những đứa trẻ
một mình chống chõi với cả cuộc đời rộng lớn, hỗn loạn và đầy cạm bẩy.
Những đứa trẻ đơn độc. Những đứa trẻ đã khô hết nước mắt, đã tắt tiếng, đã
tàn héo nụ cười.
Khi mới bảy tháng tuổi, Quỳnh Vi cũng đã nếm trải những tháng ngày tàn
bạo như thế. Cho đến giờ, khi bé đã sống trong no đủ. Đã sống đời của một
thiếu nữ văn minh hiện đại, tôi vẫn cứ bùi ngùi mỗi khi chợt nhớ rằng nó đã
từng trải qua những ngày tối tăm, không có mẹ, không có tôi, không có
người thân bên cạnh.
Bây giờ, ở tuổi mười bốn, nó lại khóc. Nó cứ ngồi ở cầu thang. Và khóc.
-Để nội dẫn con đi ra nghĩa trang nhé.
Nó vẫn khóc. Khóc ấm ức. Những giọt nước mắt lăn trên má.
Ngày thứ hai, tôi lại nói:
-Để nội dẫn con đi thăm anh Huy nhé?
Thì nó gật đầu.
Tôi chở nó đi bằng xe máy.
Khi hai ông cháu đến, thì đã có một người đàn bà đang quỳ trước mộ.
Bà ta quỳ như một pho tượng đá. Không khóc và cũng không động đậy.
Trên tấm bia bằng cẩm thạch là bức hình của Huy. Cũng bất động.
Quỳnh Vi bước đến, đặt bó hoa hồng vàng lên mộ. Nó kêu lên:
-Anh Hai ơi!