VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 107

niệm đầu tiên ấy làm anh nhớ mãi. Con đường lát đá có bề rộng chừng bốn
hay năm mét vẫn là của ngày xưa. Những phiến rất lớn ghép sát vào nhau
màu xanh nhạt và do mặt bằng của nó kém làm cho xe cứ nhún nhảy như là
ngựa phi vậy. Chủ nhân của nó vui sướng tự nhấp nhô thêm bộ mông to bè
càng làm cho cặp người ngựa thêm oai phong. Hân không cần tăng ga.
Ngựa đi bước một tự nó bộc lộ tư thế nghênh ngang và khoái cảm. Nụ cười
đắc chí hiện trên môi anh. Dáng điệu ung dung mãn nguyện càng làm tăng
vẻ tự tin ở anh. Anh dừng xe trước quán mẹ Đốp. Thấy mới chỉ có lèo tèo
vài ba người và mẹ Đốp xăng xái với công việc chưa nhận ra mình hoặc có
thể nhận ra rồi nhưng vờ vĩnh làm như chưa biết, anh cất giọng thân mật kẻ
cả:

- Chủ quán đâu rồi! Có món gì hấp dẫn không đấy?

Người đàn bà chạy ra đon đả:

- Chao ôi, cán bộ! Cứ bẵng đi một thời gian mới lại dẫn xác đến. Rõ

chán!

Anh cán bộ huyện ủy đắc ý:

- Việc gì phải chán. Nhớ chăng?

Một cái nguýt rõ dài:

- Nhớ thật đấy. Thì sao nào?

Hân vừa ngồi xuống ghế vừa nói, coi như chẳng có mặt ai trong quán

cả:

- Chẳng sao. Tốt thôi!

Chủ quán lườm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.