VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 125

ngác nhìn nhau một giây, họ đã hiểu hết tình thế. Có tới mấy phút đồng hồ
không ai mở nổi miệng ra được. Cổ họng họ tắc nghẹn và đắng chát. Nét
mặt họ nhăn nhó và đau khổ.

Cô giáo làng ngồi thừ trên ghế xa lông sát với cửa tủ và giữ chặt lấy

cánh cửa tủ mặc dù chưa một ai muốn tỏ ra xâm phạm vào chỗ đó. Hân rỉ
vào tai La mấy câu và La móc túi lấy ra chùm chìa khóa tiến lại chỗ vợ.
Nhưng phản ứng thật quyết liệt, cô giáo làng hai tay ôm chặt lấy một đầu
cái tủ sẵn sàng chiến đấu như có ai đó định cạy ra bằng được. Cửa hàng
trưởng Nguyễn Văn La sau một hồi rên rỉ những câu vô nghĩa liền giẫm hai
chân bành bạch kêu trời:

- Làm thế nào bây giờ? Em định giết tất cả bọn anh hay sao?

Không một ai đáp lời kêu gào ấy. Hai cặp uyên ương hồi hộp chờ đợi,

còn cô giáo làng mím chặt môi dường như không thể hé mở thêm được
nữa.

Một lần nữa Nguyễn Văn La kêu lên:

- Giết tất cả hay sao?

Người vợ xoay mình lại, lưng áp vào cánh tủ, hai tay vẫn dang ra, nét

mặt vẫn lạnh đanh không hề suy chuyển, đôi môi trở nên cứng và một lát
sau mới mấp máy cất lời vừa như hờn giận, vừa như trả đũa một cách độc
địa:

- Gào nữa lên đi! Anh hãy gào cho cả xã kéo đến. Thử hỏi xem ai

đang giết ai đây! Trả lời em đi! Ai đang giết ai đây? Con dao đang ở trong
tay ai đây?

Cửa hàng trưởng bất lực. Trước sự ương bướng như đá như đồng của

vợ, anh trở nên điên cuồng, co chân đạp thực mạnh một đạp vào cánh cửa
ra vào đang mở, gầm lên như con thú bị thương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.