VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 159

những tháng năm bồn chồn, phấp phỏng. Vợ chồng lấy nhau ngần ấy năm
mà chưa bao giờ sống với nhau được tròn một tháng. Hai mặt con mà anh
chưa biết bụng vợ chửa thế nào. Những khi cái thai đập mạnh em muốn có
bàn tay anh để mình cầm đặt lên đó. Rồi hai lần sinh đẻ anh cũng chả được
một lần nghe con cất tiếng khóc khai báo hộ khẩu. Giờ đây anh về hẳn... để
rồi... anh đi đi! Anh đi đi! Đi nữa đi!

Bùi Danh Tân cũng khóc tự lúc nào. Nước mắt rơi ra mà anh không hề

hay biết. Tiếng khóc của vợ làm anh tràn ngập tình yêu khôn xiết và vợi
nhẹ đi tất cả những tủi hờn. Công lao của chị đối với cái gia đình nhỏ nhắn
của anh là dòng nước mát, trong như suối, ngọt như đường, chảy mãi
không biết đâu là cùng. Tiếng khóc của chị, lạ thay, chẳng làm anh buồn mà
sung sướng, yêu thương. Rồi hai vợ chồng cứ ngồi với nhau như thế, im
lặng, bồi hồi. Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, chị vừa lau nước mắt
vừa nói:

- Anh vừa bị gọi đi được một lát thì thằng La phóng xe máy về làng.

Nó đến những nhà ai không biết nhưng mãi sau mới đến nhà mình. Nó đưa
cho em gói lớn chẳng biết trong đó có cái gì, bảo là quà nhờ chuyển cho
anh. Em nhất định không nhận. Nó bảo dường như trên tỉnh người ta không
đồng ý cho dãn đội hình hợp tác xã toàn xã. Nó khoe khoang phải mất bao
công sức mới lập được quy mô sản xuất, khó khăn thì khắc phục chứ sao lại
xóa bỏ. Nó nói nhiều và em

nhớ ít.

Tân thoáng thấy sự tới thăm của La rõ ràng không thường cũng như

thái độ vồn vã với anh hôm đầu gặp lại. Thằng này chứng nào tật ấy. Có
khác chăng là giờ đây biểu hiện tinh khôn hơn, ma quái hơn, tham vọng lớn
lao hơn và chắc chắn là sẵn sàng dã tâm hơn. Anh có phần lo lắng hỏi:

- Em nhớ lại xem, La còn nói gì nữa không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.