VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 158

Bùi Danh Tân biết nỗi niềm khát khao của vợ. Anh im lặng. Anh vuốt

vuốt mái tóc còn rất xanh và mềm mại của chị như một ngày cách đây
mười tám năm trong lần về phép. Dường như cả hai vợ chồng bỗng thoáng
sống lại phút giây tươi đẹp của thuở ban đầu phải lòng nhau ấy bên bờ
giếng dưới gốc đa làng. Ngày ấy anh đã hôn trộm chị. Và chị đã đáp lại cử
chỉ yêu thương vội vàng ấy bằng một cái béo tai.

Anh khuyên vợ:

- Em không cần phải gặp ai cả. Tự anh sẽ bào chữa cho anh. Chúng ta

không cầu xin. Chúng ta không muốn ai tỏ lòng thương hại.

Chị sôi nổi:

- Nhưng anh phải thương em. Bao năm em mong đợi. Bao năm em

phấp phỏng lo âu. Những năm đánh Mỹ nghe tin chiến thắng trên chiến
trường vừa mừng vừa sợ. Nơi chân trời góc biển nào liệu anh còn đứng đó
hay đã ngã xuống để lại cho một mình em với những năm tháng kinh
hoàng.

Tình cảm càng ngày càng sục sôi khiến chị vừa khóc vừa nói và cứ

day day tấm thân to lớn của chồng:

- Anh đi đi! Anh đi nữa đi! Để một mình em chết dấp trong cái xó

xỉnh của làng Thị hẻo lánh ấy. Chỉ có thế mà ngày trở về anh cũng không
tới nhà vội còn rẽ ngang rẽ tắt để em đi tìm. Người ta cười em. Nhưng em
cóc sợ. Tìm chồng và bắt chồng về có tội đâu mà sợ.

Anh im lặng. Chị tiếp tục tâm tình:

- Thống nhất đất nước được tin anh còn sống em cứ đứng và khóc một

mình. Đêm ấy em dựa mãi cổng nhìn về chân trời đăm đăm xa cách nghìn
trùng. Đến khi anh về phép, em những tưởng anh được ở nhà. Anh lại tới
biên giới Tây Nam và sang biên giới Campuchia - Thái Lan để cho em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.