VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 157

mình vào với cuộc đời long đong vất vả của anh. Sự hy sinh của chị cho
người ra đi thanh thản kém gì sự hy sinh của chiến sĩ trên chiến trường.
Anh thấy rõ ràng mình chưa làm được gì góp phần cho chị đỡ nhọc nhằn.
Chị đằng đẵng tháng năm một mình thân cò lặn lội.

Cửa buồng mở. Chị nhào tới vứt cái thúng đánh uỵch và lao vào anh.

Thoạt đầu chị mở cúc áo để xem vết thương trên vai anh và thấy vừa thay
băng thì yên tâm cài khuy áo của anh lại. Nước mắt chị giàn ra. Dường như
tiếng khóc lúc này làm chị vơi nhẹ bao nặng nề lo toan cho nên chị cứ khóc
hoài làm ướt nhòe trên ngực áo anh. Người ta nói rằng hạnh phúc khi được
khóc chồng có thể là trong trường hợp này chăng?

Anh khẽ lay vai chị và nhắc:

- Lỡ có người, nhà ơi!

Nhưng giọng chị vừa thổn thức vừa quyết liệt:

- Mặc. Em không sợ. Ai vào đây thì vào. Chẳng lẽ đau thương quá

phải khóc mà cũng không được hay sao? Giá cụ Tuần còn sống sẽ không
bao giờ diễn ra cảnh này. Cụ sẽ nói với bí thư huyện ủy.

Tân ngăn vợ:

- Đừng bao giờ nghĩ thế. Cụ còn sống là đáng mừng. Nhưng không khi

nào anh muốn cụ phải bận tâm can thiệp vào những hành vi mà anh phải
chịu trách nhiệm.

Chị vợ sôi nổi ôm ghì lấy anh:

- Anh ương bướng lắm. Em sẽ gặp bí thư huyện ủy và lãnh đạo công

an huyện. Anh không có tội gì cả. Và em cũng muốn anh không phải làm gì
cả. Bằng ấy năm ra đi chưa đủ sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.