VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 156

moócchiê reo ong óc từ trên trời rơi xuống và nổ choang choang. Mới mười
sáu tuổi tròn nhưng Bùi Danh Tân đã to xác phổng phao chạy tắt qua Quán
Dòng về làng tìm mẹ. Mẹ anh đã được xóm giềng đưa qua sông nên anh
chạy lao tới Cửa Đình. Một em bé gái dóng trâu đứng khóc rẫy vì con vật
to xác chắc cho rằng mọi sự đang là trò vui đã dứt đứt thừng nghênh ngang
bơi xuôi dòng nước. Tân không kịp nghĩ, giật khúc thừng trong tay em bé
sáu tuổi ấy và nhảy xuống sông. Đạn địch chi chát. Anh mặc kệ. Anh tóm
lấy con trâu luồn thừng vào mũi nó, giật mấy cái thực đau để cảnh cáo, rồi
nhảy lên mình trâu buộc nó bơi theo ý muốn. Người con gái bé tí đó hôm
nay là vợ anh.

Tiếng ông Hinh bên kia tường vang lên với một người nào đó cắt

ngang luồng suy tư hờn giận của anh:

- Thằng già này bị tội gì mà công an gọi nào? Thử hỏi tôi mắc tội gì?

Nửa đêm hắn dẫn đầu đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo tới phá phách
từ cổng ngõ tới cả điện thờ dòng họ nhà tôi. Hắn đáng chết. Vết dao chém
trên vai còn là quá nhẹ. Hắn có kêu đau cũng chỉ là vờ vịt. Tôi không tin
hắn là sĩ quan quân đội.

Người kia giải thích thế nào nghe không rõ, nhưng ông già cặp kè vẫn

cứ gầm lên:

- Tôi cóc sợ! Việc gì tôi phải sợ! Tôi có phải người gây nên tội đâu mà

sợ. Giá như còn cái cặp kè bây giờ nhất định tôi sẽ cặp vào mũi hắn lôi dài
ra cho mà xem.

Tân phì cười. Ông ta luyến tiếc cái nghề một thời oanh liệt chăng?

Nhưng cái cười ấy tắt ngay, bởi vì ai kia như là vợ anh đang đứng trước cửa
phòng thường trực của huyện công an. Rồi một người chỉ. Rõ ràng chị nhìn
theo hướng chỉ và nhận ra anh. Chị tất tưởi đi tới tay cắp cái thúng úp chiếc
nón lá ở bên trên. Tự nhiên anh thấy nôn nao một nỗi niềm xót xa. Người
đàn bà của một thời hồn nhiên tươi trẻ và xinh xắn kia đã đánh đu cuộc đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.