VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 154

- Mình tôi sao?

Phó huyện trưởng công an trả lời:

- Mình anh. Tất nhiên nếu người thân tới thăm chúng tôi vẫn có thể

xem xét và bố trí nghỉ cùng anh. Anh chỉ mới phải chấp hành lệnh tạm giữ.
Ra khỏi khu vực này chưa được phép đâu anh ạ.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì phó huyện trưởng công an vội vã:

- Xin lỗi! Các chỗ sây sát của anh thế nào? Nếu anh thấy cần thiết phải

đến bệnh viện thì... Bằng không, cơ quan có nhân viên y tế lát nữa sẽ tới
thăm bệnh cho anh. Anh có yêu cầu gì cứ cho biết.

Bùi Danh Tân nói ngay:

- Đề nghị thứ nhất: các anh mau chóng điều tra xác minh sự việc, nếu

có tội tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đề nghị thứ hai và nếu
không phải quá đáng thì cho tôi được đọc báo.

Phó huyện trưởng công an ghi nhận những đề nghị ấy và trở về phòng

làm việc của mình.

Suốt những năm tháng đi xa, Tân nhiều lần nghĩ tới làng quê nhưng

chưa lần nào anh lại nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn bằng thứ tình cảm lộn
xộn như thế này. Lúc giận lúc hờn. Lúc dạt dào thương nhớ. Lúc day day
tủi phận. Việc bị cơ quan thi hành pháp luật gọi tới, anh cứ thấy lòng tự
trọng của mình bị va chạm. Anh phỏng đoán người ta nghi ngờ anh đầu têu
mọi chuyện xích mích. Thực thì đêm qua anh đã dẫn đầu. Nhưng ai biết
rằng anh tiến lên phía trước để ngăn chặn mọi sự bùng nổ.

Căn phòng hẹp, chừng chín mét vuông. Nó là phần nửa của một gian

ngăn đôi có lẽ dành cho hộ độc thân hoặc những cặp vợ chồng mới cưới.
Một chiếc giường cá nhân. Một chiếc bàn nhỏ và hai cái ghế. Một cái tủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.