VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 153

Cao bằng lim nhẵn bóng xem được mấy vòng tay người, không thể nào
không trèo lên từng bậc gác bằng đá của cổng Đá, sờ nắn những hoa văn
mà chẳng biết là hoa văn, những chim, cò, ngỗng, hạc tạc bên thành tường,
cốt để cho vui. Và các cụ mới thật tài tình, chợ nổi tiếng tục gọi là chợ
Rồng cũng chính nơi đây, trước cửa đình, bên bờ giếng và phía trong cầu
Đá. Người xưa chưa có lý luận khúc chiết mà ta gọi là kiến trúc thượng
tầng, nhưng đã bố trí một quần thể văn hóa chỉ của riêng một làng ngày nay
chúng ta ngưỡng mộ. Chiến tranh kẻ thù gây ra chẳng những làm bao người
chết mà còn tàn phá bao di sản vô cùng quý giá.

Thời gian vút đi như một cánh chim không mỏi. Xe qua ngã tư Trạm

Bóng và hướng tới cầu Tràng Thưa thì Bùi Danh Tân bỗng thấy mệt mỏi rã
rời không muốn nghĩ gì nữa. Anh hơi ngả về phía sau và chợp đi như giấc
ngủ của người vô tư nhất. Nhưng có lẽ với anh là do mệt mỏi và căng
thẳng. Đêm qua anh đâu có ngủ tí nào. Vết dao bập vào phần mềm ở vai
đau nhói. Thần kinh căng thẳng với biết bao cảm xúc đột ngột. Quá nửa
đêm trở về thì vợ anh đau khổ la rầy. Do không kiềm chế được anh đã có
vài câu gay gắt với chị. Giờ đây lòng những giận mình. Bao nhiêu năm đi
xa, anh gian khổ hy sinh thì người vợ ở nhà cũng gian khổ hy sinh. Khát
vọng vợ chồng sum họp thiêu cháy ruột gan chị. Chị có quyền sống như
mọi người mà nước nhà thống nhất vẫn cọc cạch gánh nặng gia đình. Vẫn
một mình chịu đựng bao nỗi lo toan.

Đến phố huyện lúc nào Tân không hay biết. Xe đỗ trước một dãy nhà

cấp bốn phía sau trụ sở. Mọi người bước xuống. Khi ông Hinh nhổ toẹt một
bãi nước bọt to tướng và ngơ ngác nhìn quanh thì huyện trưởng công an
đến bên anh:

- Anh nghỉ trong này! - Đại diện công an nói và chỉ một phòng nhỏ

đang mở cửa.

Tân hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.