hơn.
Khi họ ra đến giữa quảng trường nhỏ ở trung tâm thành phố, Veronika nhìn
thấy ô cửa sổ phòng mình trong tu viện, và trong tích tắc ý thức vụt loé
sáng. Nàng nhớ ra rằng mình sắp phải chết.
- Chúng mình mua thêm rượu uống nữa đi! – nàng rủ Eduard.
Eduard mua hai chai vang ở một quán bar gần nhất, cả hai ngồi sát bên
nhau, và tiếp tục uống thả giàn.
- Vậy là trong cách giải thích của bà em có gì không đúng sao? – Veronika
hỏi.
Eduard đã say quá rồi, và chàng phải rất cố gắng để nhớ lại xem mình đã
nói gì ở restaurant. Nhưng chàng cũng nhớ lại được.
- Bà em nói rằng người phụ nữ dẫm đạp con rắn hổ mang ấy vì tình yêu
phải làm chủ cái Thiện và cái Ác. Đây là một sự giải thích rất đẹp và lãng
mạn, nhưng trong thực tế mọi chuyện không phải vậy, chính anh cũng đã
thấy hình tượng này, đây là một trong những cảnh Thiên đường mà anh đã
vẽ lên trong trí tưởng tượng của mình. Anh đã tự hỏi mình tại sao Đức
Trinh nữ Chí thánh luôn được thể hiện đúng như thế.
- Tại sao?
- Vì Đức Trinh nữ - năng lượng tính nữ - là Nữ chúa tối cao của con Rắn,
biểu tượng cho sự anh minh. Nếu để ý đến chiếc nhẫn của bác sĩ Igor có thể
nhận thấy biểu tượng của các thầy thuốc hai con rắn quấn quanh một cây
trượng. Tình yêu, đứng cao hơn sự thông tuệ,mùi như Đức Trinh nữ ở cao
hơn con rắn . Đối với Người tất cả đều là cảm hứng. Người không phán xét
về cái Thiện và cái Ác.
- Anh biết sao không? – Veronika hỏi - Đức Trinh nữ không bao giờ bận
tâm đến việc những người không nghĩ gì. Anh thử tưởng tượng xem điều gì
sẽ xảy ra nếu như phải kể cho tất cả mọi người câu chuyện với Đức Thánh
linh! Người sẽ chẳng kể gì cả, mà chỉ nói “Thực tế chuyện là thế”. Anh có
biết những người khác sẽ nói gì không?
- Tất nhiên anh biết chứ. Họ nói rằng bà ấy điên rồi!