VERONIKA QUYẾT CHẾT - Trang 86

một vài kẻ điên rồ hềnh hệch cười trước sự việc vừa xảy ra, và nàng cảm
thấy mình thật tủi nhục, hổ thẹn và bất lực.
Người y tá chạy vội vào và tiêm cho nàng một mũi vào cánh tay.
- Cô cứ bình tĩnh, mọi chuyện đã qua rồi.
- Tôi còn chưa chết đâu! – nàng quay về phía các bệnh nhân gào lên –
Tôi vẫn còn phải vạ vật ở cái chốn khốn nạn giời đày này cùng với các
người! Từng ngày, từng đêm, có ngàn lần chết đi sống lại thi cũng nào có ai
thương xót tôi đâu!
Nàng quay lại với người y tá, giật phắt cái ống tiêm của chị ta và lẳng qua
cửa sổ:
- Các chị cần gì tôi hả? đã biết rằng đàng nào cũng chết tại sao các chị
không cho quách tôi một liều thuốc độc cho rồi? tình thương của các chị ở
đâu?

Hoàn toàn không còn làm chủ được mình nữa, nàng ngồi phệt xuống sàn và
oà khóc, nàng gào thét, khóc rống lên. Một vài người trong đám bệnh nhân
đã cười lúc trước giờ lại chế giễu bộ quần áo dính bẩn vì bãi nôn của nàng.
- Để cho cô ấy được yên! – bà bác sĩ chạy vào quát lên – Không được
lộn xộn!

Thế nhưng cô y tá vẫn đứng chết lặng. Bà bác sĩ đi ra rồi quay trở lại với
ống tiêm mới cùng hai nam nhân viên giám sát. Hai người đàn ông giữ chặt
cô gái đáng thương trong cơn tâm thần đang giãy giụa giữa hội trường, còn
người phụ nữ tiêm cho đến giọt cuối cùng liều thuốc an thần vào cánh tay
lấm lem của cô gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.