VẾT BỚT MÀU CÀ PHÊ SỮA - Trang 239

“Cô có nói gì thì cũng không thay đổi được điều đó đâu,” Katrín nói với

giọng nhẹ nhàng và nhìn Elínborg. “Vậy nên đừng bảo với tôi là tôi có thể
và không thể trách ai. Chẳng có ích gì cả.”

“Hắn quanh quẩn bên chúng tôi trong buổi khiêu vũ,” bà nói tiếp sau khi

ngừng lại. “Chắc chắn là hắn không gây ra một ấn tượng xấu nào. Hắn rất
vui vẻ và biết cách làm các cô gái cười. Tôi còn nhớ sau đó hắn đã hỏi về
Albert và phát hiện ra rằng tôi ở nhà có một mình. Nhưng hắn đã làm điều
đó theo cái cách mà tôi không bao giờ nghi ngờ có động cơ gì đằng sau đó.”

“Về cơ bản câu chuyện này cũng giống với câu chuyện của người phụ nữ

ở Keflavík,” Erlendur nhận xét.

“Cô ấy để hắn vào nhà một cách tự nguyện. Sau đó hắn đòi sử dụng điện

thoại và tấn công cô ấy trong nhà bếp.”

“Không biết tại sao hắn lại biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn.

Thật kinh tởm. Những điều hắn nói ấy. Hắn xé toạc cái áo khoác mà tôi
đang mặc, đẩy tôi vào trong và gọi tôi bằng những cái tên kinh khủng lắm.
Hắn như phát cuồng lên. Tôi đã cố gắng nói chuyện với hắn nhưng vô ích
và khi tôi bắt đầu kêu cứu, hắn nhảy lên người tôi và bịt miệng tôi lại. Sau
đó hắn lôi tôi vào phòng ngủ...”

Katrín thu hết can đảm trong mình để kể cho họ những điều mà Holberg

đã làm, một cách trình tự và không giấu giếm. Bà không quên một chi tiết
nào về cái đêm hôm đó. Lời miêu tả của bà không hàm chứa bất kỳ sự ủy
mị nào. Như thể là bà đang đọc một bản tin lạnh lùng trên một tờ báo vậy.
Katrín chưa bao giờ nói về sự việc đó như thế này, với một sự chính xác
đến thế, nhưng lại có thể tạo ra một khoảng cách với nó xa đến mức
Erlendur cảm thấy dường như bà đang kể lại một điều gì đó xảy đến với
một ai đó khác. Ở một nơi khác. Vào một thời điểm khác. Trong một cuộc
sống khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.