quai nón của anh, răng anh, đôi bàn tay anh, mũi anh, tai anh, môi anh,
lưỡi anh, bàn chân anh, dái anh, mạch máu anh, dương vật anh, nách
anh, mông anh, mớ lông mu bù xù của anh, tóc trên đầu anh, lông trên
thân thể anh, không có gì trong cách anh cười, ngủ, thở, di chuyển,
ngửi, không có gì trong cách anh rùng mình co giật khi đạt tới đỉnh mà
cô không để ý đến. Và nhớ lại. Và ngẫm nghĩ.
Có phải tự bản thân hành động làm tình đã gây ra chuyện đó, sự
chung chạ tuyệt đối, khi ta không chỉ ở bên trong thân thể một người
khác mà cô ta còn bao chặt lấy ta? Hay đó là sự trần truồng thể xác?
Ta cởi hết quần áo và nằm trên giường với ai đó, và đó thực sự là nơi
mà bất kể ta che giấu cái gì, tính cá biệt của ta, bất kể nó có thể là gì,
được mã hóa ra sao, cũng sẽ bị phát hiện, và đó là lý do mà người ta
mới đâm ra bẽn lẽn và là điều tất cả mọi người đều sợ hãi. Trong nơi
hỗn loạn điên khùng đó, bao nhiêu phần của mình bị nhìn thấy, bao
nhiêu phần của mình bị lột trần ra? Bây giờ tôi đã biết anh là ai. Tôi
nhìn thấu suốt đến tận đáy cái bản thể da đen của anh.
Nhưng làm sao lại có thể, bằng cách nhìn thấy cái gì? Nó có thể là
gì cơ chứ? Có phải cô có thể nhìn ra nó, bất kể nó là gì, bởi vì cô là
một nàng tóc vàng Đan Mạch lai Iceland sống giữa những người Đan
Mạch và Iceland tóc vàng, được nuôi lớn theo kiểu Bắc Âu, tại nhà,
trong trường, ở nhà thờ, cả đời đã làm bạn với chẳng gì khác ngoài...
rồi Coleman nhận ra chữ đó trong bài thơ có ba - chứ không phải hai -
mẫu tự. Chữ nàng viết không phải là “gã”. Nó là “gáy”. Ô, cái gáy của
tôi! Nó chỉ là cái gáy của tôi!... những bắp thịt trên bắp chân và nơi
cái gáy đẹp của anh.
Nhưng mà điều này có nghĩa là gì chứ: “Tôi có thể nói được bao
nhiêu/ về những gì tôi thấy trong anh?” Cô ấy thấy ra trong anh cái gì
mà mơ hồ đến vậy? Nếu cô ấy viết “nói ra qua” thay vì “nói về”, nó có
làm cho ý cô rõ ràng hơn không? Hay sẽ làm cho nó ít rõ ràng hơn?
Anh càng đọc lại khổ thơ đơn giản đó, ý nghĩa của nó càng trở nên
khó hiểu hơn - và càng khó hiểu, anh càng chắc chắn rằng cô ý thức rõ