VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 136

được vấn đề mà Coleman mang đến trong cuộc đời cô. Trừ phi qua
đoạn “những gì tôi thấy trong anh” cô chẳng có hàm ý gì hơn là cái
điều mà một kẻ hoài nghi vẫn thường hàm ý khi họ hỏi ai đó đang yêu,
“Cô có thể thấy gì trong anh ta?”

Rồi còn chữ “nói” nữa? Cô ấy có thể nói được bao nhiêu với ai kia

chứ? Khi dùng chữ nói liệu cô ấy hàm ý việc hiểu - “tôi có thể hiểu
đến đâu”, vân vân - hay cô ấy hàm ý hành động tiết lộ, phơi bày? Và
còn câu “Tôi là mối hiểm nguy cho người đàn ông này”. “Nguy hiểm
cho” có khác với “nguy hiểm với” không? Mà dù là cái nào thì cái gì
là nguy hiểm ở đây?

Mỗi lần anh cố hiểu thấu ý nghĩa của cô, nó đều tuột khỏi anh. Sau

hai phút quay cuồng đứng ở hành lang, anh chỉ có thể chắc chắn về
một điều ấy là nỗi sợ hãi của anh. Và điều này khiến anh kinh ngạc -
và, như Coleman thường như vậy, tính nhạy cảm của anh, bằng cách
bất ngờ chộp lấy anh, cũng làm anh hổ thẹn, kích hoạt một tín hiệu
báo nguy, một tín hiệu mạnh mẽ báo cho sự tự cảnh giác biết đường
làm nốt phần việc của mình.

Dù thông minh, thích mạo hiểm và xinh đẹp, Steena chỉ mới mười

tám và mới rời quê nhà Fergus Falls, Minnesota, đến New York nhưng
giờ đây anh thấy mình bị cô - và cái vẻ giống vàng ròng rõ rệt đến
mức hầu như lố bịch của cô - đe dọa hơn bất cứ ai anh từng đối mặt
trên võ đài. Thậm chí vào đêm đó trong nhà thổ ở Norfolk, khi con mụ
đó nằm trên giường nhìn anh bắt đầu cởi đồng phục - một con điếm vú
bự, béo, đầy hoài nghi tuy không hẳn xấu xí nhưng chắc chắn là không
đẹp (và có lẽ bản thân cô ta cũng có chút gì đó không phải da trắng) -
mỉm cười chua chát nói, “Mày là thằng mọi đen, đúng không nhóc?”
và hai thằng ma cô được gọi đến để tống anh ra, chỉ lúc đó anh mới
thảm hại như lúc đọc bài thơ của Steena.

Tôi tự hỏi anh ấy làm gì

sau khi anh nuốt tôi trọn vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.