VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 104

mắt trào ra… Sau ba tiếng "không bao giờ" của Quách Quyền Lực, Đào
mới hé miệng:
Em… em… em…
- Không em út gì cả. Cô ăn cháo đá bát. Cô trung thành với chủ nào? Cô
sống giả dối lắm. Làm việc ở một cơ quan văn hóa mà cô không văn hóa
một chút nào. Cô sống hai lòng! Cô vô văn hóa! Vô văn hóa!
Lực dập máy rất mạnh. Đào nằm vật ra giường, khóc nấc lên.
***
Đào ủ rũ suốt ngày. Thỉnh thoảng lại cầm mùi soa lau nước mắt. Khi nào có
cảm giác tức thở cô lại lặng lẽ đi ra ngoài một chốc rồi quay vào. Nếu cứ
kéo dài tình trạng này rồi sẽ như thế nào? Luôn luôn làm việc trong một
bầu không khí nghi ngờ vô cớ của người thủ trưởng, Đào chỉ nhận được
nhừng lời chửi mắng như ông chủ chửi mắng con ở. Khi sự đa nghi bị đẩy
lên thành cơn điên, Lực gán cho Đào đủ thứ tồi tệ. Nào "cô là một người bị
quỷ bắt mất linh hồn". Nào "cô là một con khỉ có chân tay mà không có
óc". Nào "cô bị người ta quyến rũ như con yêu tinh quyến rũ gái"…
Cô Chiều thấy Đào buồn bã, cứ nghĩ rằng gia đình có việc không vui. Mẹ
chồng Đào là một bà già đã trên tám mươi tuổi, khó tính. Công việc của
chồng lại thường phải đi vào Nam. Một mình Đào chăm sóc mẹ già và con
nhỏ. Chịu đựng. Nhẫn nhục. Mẹ to tiếng, Đào im lặng. Đào chỉ cầu mong
có một gia đình êm ấm, phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi dạy con cái ngoan và
học hành bằng bạn bằng bè. Thu vén việc nhà việc cửa, lo toan việc cơ
quan, cốt để đừng ai xỉa xói vào những sơ hở của mình, thế mà còn bị thủ
trưởng nay nghi điều này mai ngờ điều nọ. Lắm lúc lòng Đào rối lên như tơ
vò… Chiều đặt nhẹ tay lên vai Đào:
- Đào có điều gì không vui?
Đào lắc đầu.
- Chắc bà cụ ốm à? Nếu cụ ốm thì Đào về đi, có việc gì ở đây mình lo.
Đào lắc đầu úp hai tay vào mặt.
- Đào về xem cụ thế nào… nấu cho cụ bát cháo…
Không nén được, Đào nấc lên, hai vai rung lên làm rung cả bàn tay của
Chiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.