VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 106

hồn nhiên thương yêu mình… Trong cái cơ quan nhỏ bé của cái xã hội rộng
lớn này, Cù Văn Hòn thích chơi bời với đám bình dân. Họ trong sáng hồn
nhiên. Họ thương yêu hồn nhiên. Họ phân biệt phải trái một cách hồn
nhiên.
Họ hồn nhiên như cây cỏ, như khí trời, không hề gợn chút lèo lá, thủ đoạn.
Tình thương là mục đích của họ. Tình thương, đối với họ, không bao giờ
biến thành phương tiện để đạt đến mục đích bỉ ổi… Thỉnh thoảng Cù Văn
Hòn lại cùng trò chuyện với họ, ăn thịt chó với đám con trai, ăn bún ốc với
đám con gái. Trong những cuộc họp mặt thân ái ấy, họ chỉ đề ra một điều
kiện đơn giản: Cù Văn Hòn không được gọi Cấu và Lực dự. Cô Thùy còn
nói thẳng ra rằng: "Hễ thấy Cấu và Lực ngồi vào bàn ăn là tôi bỏ ra về nếu
không có ai đèo thì tôi thuê xe ôm về. Tôi không thể ngồi ăn với hai lão ấy
được"…
- Bác Bao ơi! Bác Bao ơi!
- Bác Bao ơi!..
- Bác Bao ơi!…
Hòn quay nhìn về phía tam quan phủ Tây Hồ: mấy bạn và mấy cháu trong
cơ quan đã ngồi đông đủ quanh chiếc bàn đặt sát hồ có hai cây liễu rủ
xuống mặt nước.
- Bác Bao thả tâm hồn theo thi tứ à?
- Bác Bao suy nghĩ thế sự nhiều quá đấy?
- Bác Bao bỏ chúng em đi theo văn chương à?
- Bác Bao muốn văn chương hay thì phải cần đến chúng em chứ…
Cù Văn Hòn lững thững bước đến. Tự nhiên anh ứa nước mắt, vờ đứng
dậy, giơ tay bắt con chim sâu đậu trên cành liễu. Con chim bay vút lên, anh
nói một câu bâng quơ chẳng ăn nhập gì với không khí cuộc liên hoan: "Con
chim nho nhỏ - Nó bỏ nhà trời - Đi chơi với bạn…". Kín đáo cầm rnùi soa
lau nước mắt, Cù Văn Hòn ngồi vào bàn:
- Anh em ta như cà với muối như cuội với trăng… Nào, bắt đầu nâng cốc!
Mấy cháu ồ lên:
- Bác Bao nâng cốc không!
- Chưa có bia mà bác Bao đã nâng cốc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.