VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 105

- Hay là Đào cứ ở đây, để mình về xem cụ ăn uống gì chưa.
Nói xong, Chiều dắt xe đạp ra cửa. Đào chạy theo:
- Chiều ơi! Bà bình thường, không làm sao đâu. Trước khi đi làm mình đã
lo cho bà đủ cơm và thức ăn…
- Thế thì vì sao mà Đào cứ ủ rũ như gà dù?
- Hôm nay thay đổi thời tiết, mình nhức đầu quá.
- Để mình đánh gió cho Đào.
- Mình bôi dầu rồi, một lát sẽ khỏi…
Chanh đến dắt tay Chiều vào một góc hành lang:
- Chị Chiều ạ, em thấy chị Đào từ sáng đến giờ mặt cứ tái mét. Em đoán là
"thầy em" nghi ngờ quát mắng chị ấy.
Mày thì lúc nào cũng đổ tội cho "thầy em".
- Em đổ tội cho "thầy em" làm gì. Mấy lần chị Đào sụt sùi như thế, em
đoán có sai đâu… Hay là chiều nay, mấy chị em mình rủ chị Đào đi ăn bún
ốc Hồ Tây cho chị ấy được giải khuây.
- Cái Đào nó không dám đi đông thế đâu, sợ "thầy em" thấy "thầy em" lại
tát nước vào mặt nó…
- Không sao đâu chị ạ. Em có cách… Sau giờ làm việc, đợi cho mọi người
về hết… Rủ cả anh Hòn, anh Việt Sồ, ông Hoàng Bảo, anh Văn Quyền, với
mấy đứa đi cho vui.
Chị Đào đèo chị. Anh Việt Sồ đèo anh Hòn. Thằng Tốn đèo em. Cái Dung
đèo cái Thùy… Thầy lớn, thầy bé em làm sao mà biết được…
Cuộc ăn bún ốc được thực hiện.
Chiều Hồ Tây mát rượi. Cù Văn Hòn dạo bước một mình ven bờ hồ dưới
vòm cây si. Trong phút chốc, tâm hồn thư thái như được lau chùi bằng
không khí thanh tịnh của cỏ cây mây nước một vùng ngoại ô cố đô ngân
vang tiếng thơ ngâm của bao thi xã những vương triều thịnh vượng… Hưng
rồi phế… phế rồi hưng… Cái danh từ "vĩnh cửu" cũng chỉ là tương đối. Sự
giàu sang tột đỉnh cũng chỉ là tương đối. Quyền lực tối cao cũng chỉ là
tương đối Sự hiện hữu mới là quan trọng. Mà sự hiện hữu quan trọng nhất,
là tình thương yêu. Cù Văn Hòn tự thấy mình có được tình thương yêu ấy:
thương yêu hồn nhiên những người chân thực và những người chân thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.