VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 192

- Đấy là mình khái quát. Cái gì chẳng có ngoại lệ…
Trong chương trình lễ kỷ mệm, có tiết mục đại diện các thế hệ học sinh cũ
phát biểu ý kiến. Bạn bè cử Lực.
Sau lời giới thiệu trang trọng của thầy hiệu trưởng, Lực bước lên diễn đàn.
"Kính thưa các thầy các cô… Kính thưa…"
Lực sụt sịt, cầm mùi xoa lau nước mắt…
"Kính thưa các vị phụ huynh…".
Lực lại nâng chiếc mùi soa lên…
"Kính thưa các đại biểu…
Lực bỗng nghẹn lời, nước mắt ướt đẫm hai gò má.
Có tiếng xì xào của học sinh:
- Nhà văn dễ xúc động mày nhỉ?
- Dễ xúc động mới là nhà văn.
- Ông này là nhà văn hay nhà thơ?
- Nhà văn nhà thơ đều dễ xúc động.
Thầy hiệu trưởng đứng lên nhắc các em học sinh giữ trật tự. Cố nén cơn
xúc động đột ngột, Lực lại tiếp tục đăng đàn một cách trôi chảy.
"Mỗi người chúng ta đều trưởng thành từ hai tổ ấm. Tổ ấm gia đình và tổ
ấm nhà trường. Ai mà quên một trong hải tổ ấm đó là phi luân lý, phi đạo
đức, phi nhân tính, phi văn hóa…".
Lực cao giọng nhấn mạnh những tiếng phi… phi, phi… Tiếng vỗ tay vang
lên và kéo dài. Bây giờ Lực không cần dùng đến nước mắt nữa, mà cần
dùng đến sự hùng biện.
"Từ trong tổ ấm đó mà hình thành bền vững tình thương. Lớp học sinh
chúng tôi ngày ấy phải ăn cháo rau khoai để ngồi học đến hai ba giờ sáng
bên ngọn đèn dầu ám khói đen. Sáng nào ngủ dậy, móc vào hai lỗ mũi ngón
tay cũng đen xì muội. Có hôm rau khoai cũng không có mà ăn, phải nhịn
đói đi học. Nhờ thế mà chúng tôi thương nhau đến tận bây giờ. Tôi với anh
Hòn cùng ở trọ một nhà, trong bữa ăn nhường nhau từng con tôm con tép.
Nhờ thế mà chúng tôi thương nhau đến bây giờ. May mắn hai anh em
chúng tôi cùng làm một cơ quan, nhớ lại những năm tháng họe tập gian
khổ, chúng tôi thương nhau như anh em ruột…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.