VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 250

- Em chào thầy ạ. Vì thầy dặn em là phải đưa sách tận tay thầy, không được
gửi qua tay ai, nên em phải ngồi đợi thầy… Thầy ơi, phòng làm việc của
thầy chắc là chật lắm, không có nơi để sách, phải để tất tần tật sách ở phòng
khách.
- Ừ phòng làm việc của tao chỉ có mười hai mét vuông.
- Thế mỗi lần cần tra cứu gì thầy phải đi từ tầng ba xuống tầng một, tội
nghiệp thầy quá. Sao thầy không nói cơ quan làm cho thầy một cái phòng
rộng hơn?
- Tao có thừa tiêu chuẩn được làm một phòng rộng, nhưng tao thấy cơ quan
còn khó khăn, thu nhập của anh em đang thấp, tao phải chịu khó đi lên đi
xuống.
- Tội nghiệp thầy quá, vì thương anh em mà thầy phải chịu khổ…
Chanh chỉ tay lên tấm biển có chữ "tâm":
- Thầy ơi, bức tranh này là bức tranh gì?
- Không phải bức tranh mà là chữ "tâm".
- Chữ "tâm" là gì hở thầy?
- "Tâm" là ăn ở cho có tình có nghĩa có đức.
- Thầy làm chữ "tâm" đẹp thế này, chắc tốn tiền lắm thầy nhỉ?
- Vài ba triệu gì đó. Thằng bạn tao nó tặng, nó mang đến tận nhà, nó thuê
thợ gắn vào tường.
- Thầy có nhiều người bạn tốt thầy nhỉ. Chẳng mấy ai có nhiều bạn tốt như
thầy.
- Trong nhà mày cũng nên treo một chữ "tâm".
- Gớm… em cứ nói thật… Nhà thầy là có nhiều mầu, được nhiều người
quý, "thớt có tanh tao ruồi mới đỗ"… Chứ nhà em ấy ạ… "gang không mật
mỡ kiến bò chi"… Hay thật thầy nhỉ? Hai câu thơ hay thật. Hai câu thơ của
ông nào, thầy? Ông nào, thầy? Ông nào mà viết hay thế?
- Ông Nguyễn Du, nhà thơ lớn nhất nước ta, tác giả Truyện Kiều bất hủ.
Phải có cái "tâm" lớn lắm, ông Nguyễn Du mới viết được hai câu thơ đau
đời như thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.