VẾT TAY TRÊN TRẦN - Trang 11

4

CÁNH TAY ĐEN

Thấy chúng tôi nói là chỗ quen biết ngày xưa với ông cụ thân sinh, ông

Nùng Chí tiếp đãi chúng tôi rất chu đáo. Sau bữa cơm gồm đủ các món sơn
hào, ông buồn rầu mà kể lại cho chúng tôi nghe chuyện cái đêm ghê gớm.

- Các ông đã rõ, châu Lộc Sơn tuy cách xa tỉnh lỵ những hơn ba ngày

ngựa, nhưng không hề có xẩy ra sự gì ghê gớm bao giờ. Thế mà buổi tối
hôm ấy, cũng bằng bây giờ, cha tôi đương ăn cơm nói chuyện vui vẻ, bỗng
im bặt, lắng tai, hình như nghe thấy một tiếng gì quái lạ. Tôi cũng để ý
nghe thì ngoài những tiếng thú rừng bắt đầu đi kiếm mồi và tiếng gió đập
cành cây xào xạc là những tiếng quen của dân miền núi, không có một
tiếng gì lạ cả. Tự lúc ấy, cha tôi như có ý thấp thỏm, lo sợ điều gì. Ăn vội
vàng cho xong bữa, cha tôi kêu trong mình khó ở, rồi thu xếp đi nằm. Cha
tôi ngủ buồng bên cạnh, còn buồng này là buồng tôi ngủ. Đêm hôm ấy, tôi
trằn trọc mãi không chợp mắt được, vẫn ngạc nhiên về cái thái độ lạ lùng
của cha tôi.

Kỳ Phát ngắt lời:
- Chắc ông nằm xem truyện cho qua thì giờ?
Tôi ngoảnh nhìn giường chủ nhân thấy đầu giường có kê một chiếc kỷ

con, trên để mấy quyển truyện Tầu và chiếc đèn con.

Tôi gật đầu hiểu ý, nhưng Nùng Chí thì lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Quái lạ! Sao ông biết tôi hay xem truyện đêm?
Như không để ý đến câu hỏi, Kỳ Phát giục:
- Ông kể nốt cho chúng tôi nghe, sau rồi sao nữa?
- Sau tôi mệt quá nhưng vừa chợp mắt thì bỗng giật mình tỉnh dậy.
Kỳ Phát hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.