Tới đây, mới có sự tình cờ mà làm đảo lộn.
Chính vì thế mà khi ông Hàn Thiết từ biệt vợ, lên bờ, đứng đợi cho con
tầu quay mũi rồi mới lững thững vào phố, yên trí chỉ nội trong hai giờ, vợ
ông sẽ thở hơi cuối cùng, đúng như kế hoạch ông đã định sẵn.
Ông tự phụ mình là người cẩn thận mang theo hai chiếc cốc xuống tầu
rồi lại mang về, như vậy thì nhà chuyên trách còn đào đâu ra tài liệu để tìm
ra sự thực nữa!
Ông tẩn mẩn mở bọc, lấy hai chiếc cốc ra xem lại và bỗng lạnh toát
người khi thấy trong cả hai chiếc cốc đều có dính cặn thuốc cả.
Ông sực nhớ lại cái thói quen của vợ vẫn hay sẻ bớt rượu vào cốc rượu
của mình và như thế, ông đã “bị đầu độc một cách vô tình” và ông sẽ bị
chết đến nơi?…
Ông hoảng hốt quá, như một kẻ điên cuồng, định đi tìm thầy thuốc để
rửa ruột giải độc nhưng không may bị xe cán chết.
Có người nói: “Giời có mắt, thực đáng đời kẻ độc ác có dã tâm giết vợ,
định bỏ thuốc độc cho người thì lại chính mình bị uống nhầm thuốc độc”.
Nhưng người ta còn phải suy nghĩ về luật “quả báo” như thế nào, nếu
được biết rõ thêm điều này nữa:
- Nếu không bị xe chẹt chết thì ông Hàn Thiết chẳng chết đâu, dù ông có
uống nhầm phải hai chục hay là cả đến hai trăm viên thuốc ngủ của vợ.
Ông sẽ không chết và cũng không hốt hoảng gì hết nếu ông kịp về tới
khách sạn, giở đọc bức thư trả lời của bác sĩ đã trả lời ông một cách rành
mạch như sau:
“Ông chớ ngại, bà dùng thuốc ngủ quá độ vì thứ thuốc ấy tôi chế ra
không có một tý thuốc ngủ nào ở trong đó cả. Tôi nói thế chỉ cốt để bà
được yên trí, khỏi suy nghĩ vẩn vơ ngủ được yên giấc đó thôi!”